Thư được viết bởi : N. L. H., công dân Việt Nam.
Kính gửi : ông Nguyễn Phú Trọng,
Tổng bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng Sản
Việt Nam, Ủy viên Bộ Chính trị, Giáo sư, Tiến sĩ Chính
trị học, Cử nhân Văn , Bí thư Quân ủy Trung ương và
Trưởng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham
nhũng, Nguyên Chủ tịch Quốc hội, vv.
Đồng gửi đến : ông Phạm Vũ
Luận, Bộ trưởng Bộ Giáo dục.
Quid in hac
parte mulieribus et parvulis ?
Thưa các quý ngài khả kính,
Tôi viết thư mở này với suy
nghĩ rằng, trong số ba vị nắm quyền lực tối cao điều
hành đất nước hiện nay, nếu ngài Chủ tịch nước Trương Tấn Sang dường như là người nắm giữ nội chính ổn
định tình hình trong nước (cầu cho ngài mạnh tay chống
tham nhũng), ngài Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chăm lo
việc đối ngoại trên trường quốc tế (cầu cho ngài
nhẹ tay trấn áp phong trào dân chủ), thì ngài Tổng bí
thư ắt là nhân vật chăm sóc phần hồn, tinh thần và tư
tưởng của nhân dân cả nước (cầu cho ngài, sát cánh
cùng ngài Bộ trưởng Phạm Vũ Luận, chăm lo đến việc
phát triển giáo dục để Việt Nam có thể mau chóng sánh
vai cùng các cường quốc năm châu).
Bossuet, trong bài giảng về lịch
sử thế giới dành cho Thái tử con vua Louis XIV, đã nói
rằng khi mà tất cả người thường không quan tâm đến
lịch sử nữa, thì lịch sử vẫn phải được dạy cho
các ông hoàng, những người nắm giữ vận mạng của đất
nước và dân tộc trong tay họ, vì họ sẽ học được
từ lịch sử những bài học cốt yếu để tránh được
những sai lầm có thể khiến trả giá đắt, giúp họ
lãnh đạo tốt nhất có thể trong hiện tại và suy đoán
tốt hơn cho tương lai.
Vai trò của nghiên cứu lịch sử
lại càng được khẳng định mạnh mẽ hơn khi điều đó
được thể hiện trong nhân cách Đại tướng Võ Nguyên
Giáp, người anh hùng của nền độc lập dân tộc và
cũng là người góp phần định hình cho một nền hòa
bình của thế giới. Bất tử trong lịch sử nhân loại,
bất tử trong tâm tưởng và trong tâm hồn của mỗi người
dân Việt Nam yêu chính nghĩa và yêu hòa bình, Đại tướng
dạy cho chúng ta một bài học lớn về lịch sử, khoa học
về quá khứ và sự tiến triển của loài người.
Về lịch sử và xã hội
Vậy lịch sử
Việt Nam có thể dạy cho chúng ta bài học gì vào thời
điểm hiện nay, khi mà đất nước Trung Hoa, trung thành
với bản chất bành trướng vô độ của họ từ lâu
đời, có vẻ không muốn rút ra những bài học từ lịch
sử, cũng không đếm xỉa đến khuynh hướng phát triển
mới của một thế giới hướng đến hòa bình, và vì
những khó khăn trong chính đất nước họ mà họ không
giải quyết nổi, lại muốn hướng ra ngoài phá phách và
làm phiền những nước xung quanh ? Thật vậy, một đất
nước rộng lớn với cư dân đông đúc như Trung Hoa, với
một thứ ngôn ngữ có chữ viết phức tạp nó cản đường
người dân đến gần với tri thức, thì tình trạng văn
hóa nghèo nàn về tinh thần cũng như đói nghèo về vật
chất nó khiến cho nhân dân Trung Hoa ắt phải luôn là một
gánh nặng cho một nhà nước giàu tham vọng quyền lực
nhưng lại không tương xứng về năng lực trị dân. Trung
Hoa mới được giải thưởng cao quý Nobel về Văn học,
mà tiếc thay họ lại không muốn nhận. Vì thực tế là,
đối với một dân tộc lớn chưa thể xứng đáng được
gọi là văn minh, và một đất nước đang phát triển như
họ, thì một trăm cái giải Nobel Văn học và một chục
cái giải Fields đối với họ chắc cũng không phải là
thừa.
Trong quá khứ
chúng ta đã có những tấm gương tày liếp về những
nhân vật đi ngược lại lợi ích của dân tộc, tức là
nền độc lập dân tộc. Dường như là, dân tộc ta, do
bởi tính kiêu hãnh của mình, cũng như là mong ước về
hạnh phúc và hòa bình, khó mà chịu đựng được một
ách ngoại bang man rợ và ngu xuẩn. Độc lập, hơn là một
khái niệm trừu tượng, là một đảm bảo cho cuộc sống
hạnh phúc và thanh bình mà tổ tiên của chúng ta cũng như
chính chúng ta luôn khao khát. Vậy thì, nếu như, trong lúc
chiến tranh, vì nỗi sợ cũng như thiếu lòng tin, các ông
Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống và Nguyễn Phúc Ánh đã
phản bội dân tộc và vì vậy mà đã phải mang danh "bán
nước", liệu chúng ta có thể nói gì về những sự
kiện này mà, ngay trong thời hòa bình, đã làm rung chuyển
tâm trí của chúng ta : việc để cho người Trung Quốc
vào đào khoét dãy Trường Sơn tìm bô xít, những vụ
giết ngư dân trên biển, và Đài Truyền hình quốc gia
treo cờ Trung Hoa với sáu ngôi sao? Liệu những ký kết về
hợp tác thương mại trị giá nhiều chục tỷ
giữa hai nước Trung Hoa và Việt Nam có thể được coi là
một bằng chứng là Đảng Cộng Sản của chúng ta, mà
đứng đầu là ngài, thưa ngài Nguyễn Phú Trọng, đã
nhiều lần bán nước ?
Trong khi mà tôi
xin bày tỏ tất cả sự kính trọng của tôi đối với
những nhà lãnh đạo của chúng ta, và sự thông cảm đối
với trách nhiệm nặng nề mà họ gánh vác, thì tôi thử
đặt mình vào địa vị của họ, nghĩa là, hình dung
những khó khăn mà chúng ta đối mặt về phía Trung Hoa.
Chúng ta có sợ họ không? Tôi sẽ nói rằng là "có".
Không phải bởi vì những nhân tài của họ lỗi lạc hơn
chúng ta, ngược lại là khác, cũng không phải vì những
người lãnh đạo của họ giỏi giang hơn chúng ta, còn xa
như vậy, nhưng mà bởi vì cái đám dân chúng đông đúc
và nghèo khổ và thất học này của họ quả thật là
rất đáng sợ nếu chiến tranh nổ ra. Và ngay cả nếu chúng ta có
thể giết họ hàng vạn hàng triệu, thì tôi hoàn toàn bị
thuyết phục rằng điều đó sẽ làm vui lòng nhất cho
các vị lãnh đạo cao cấp Trung Hoa, mà họ có vẻ hài
lòng đến thế vì được thoát khỏi một phần lớn cái
đám dân khốn khổ đó, bằng chứng là họ luôn luôn tìm
kiếm, thậm chí là khá tuyệt vọng, một cuộc chiến
tranh bên ngoài, điều mà gần như không thể quan niệm
được nữa vào thời đại của chúng ta. Vậy thì họ cứ
việc tìm ra một nguyên do để tạo ra một cuộc nội
chiến để mà tàn sát lẫn nhau, nếu họ cần chiến
tranh đến thế, chứ không phải là một cuộc chiến
tranh với Việt Nam, mà chúng ta có tất cả lợi ích và
sự khôn ngoan để mà tránh đi.
(còn tiếp)
(Je vous invite à lire la suite du texte écrite en français, en attendant que je la traduise en vietnamien :)
RépondreSupprimerA part la guerre, nous avons aussi à avoir peur d'une dépendance économique qui coûte notre indépendance si chère à nous, que l'Oncle Ho et le général Giap, avec tant d'autres de leur génération ont payé avec leur vie. L'argent peut-il racheter ce sang versé ? Avons-nous besoin de tant d'argent ? Sommes-nous tant pressés pour une prospérité superficielle et un faux développement sous l'ombre malveillante de la Chine, que nous bouleversons toutes les valeurs que nos ancêtres et nous avons défendues depuis le commencement de notre peuple ?
J'ai de l'espoir et de la confiance que la Chine, comme tout autre pays et tout autre peuple, est en train de se développer et aspire à devenir un beau pays avec toute sa dignité. Néanmoins le chemin leur semble être encore long, tant que le peuple chinois ne sait se surmonter, notamment de l'influence confucianiste qui reste un gros boulet attaché à leurs pieds. Le confucianisme a fait son temps. Certes il a bien servi à un moment de l'histoire et fait partie intégrante de la culture chinoise, mais il a été utile et a déployé ses puissances à une époque où l'humanité aimait résoudre ses problèmes par les guerres, et cette doctrine a ainsi aidé à faire régner un ordre essentiellement patriarcal dans une société où la discrimination se voit légitime.
SupprimerLa Chine se trouve donc encore prise dans ses pièges, et nous, tout comme le peuple chinois, avons intérêt de chercher nos solutions ailleurs que entre nos deux pays. Une ouverture vers le monde et les cultures du monde n'est point une notion nouvelle. Le Japon, la Thaïlande, la Corée du Sud, les Philippines et notamment la France … l'ont fait, et nous pouvons voir comment ces pays ont devenus prospères et agréables à vivre. Pourquoi s'enfermer en soi-même, tandis que l'autre est toujours un nouveau monde fascinant à découvrir ?
La prochaine visite des Etats-Unis que vous entreprenez très prochainement, Monsieur le Secrétaire général du Parti Communiste, est donc très symbolique et on ne peut plus favorable dans cet air du temps. Ce Parti, qui se veut être un parti du peuple pauvre, a tous ses mérites en ce sens, mais il sera encore plus fort, s'il peut montrer son esprit ouvert envers les autres peuples. Les Etats-Unis nous seront utiles pour cette oeuvre, ce pays qui, par sa jeunesse, se fiche assez de la tradition et se montre même bien féroce de temps en temps, a su quand même favoriser la diversité dans maints domaines, social ou culturel et autres, ce qui fait leur force. Le Vietnam est sorti de la pauvreté, nous pouvons le dire, et le peuple souhaite une vie plus belle, plus riche. La Chine et ses contraintes confucianistes stériles et pesantes n'intéressent plus personne. Sans attendre des aides grandioses de la part des Etats-Unis, nous pouvons espérer une coopération fructueuse avec eux qui nous éloignera de la Chine, sinon géographiquement, du moins mentalement.
De quoi donc notre peuple a-t-il besoin, notamment en ce moment ? A voir notre grand émoi à la mort du Général Vo Nguyen Giap, dont le coeur est l'exemple de l'amour de la patrie et du peuple, saurons-nous comprendre ses aspirations, ses demandes ? Il y a près de soixante-dix années depuis que Ho Chi Minh, Vo Nguyen Giap, soutenus par le peuple, ont déclaré notre indépendance. Nous avons traversé deux grandes guerres et d'autres conflits pour obtenir finalement la réunification du pays. Notre souhait le plus grand a été exaucé, celui pour lequel tant de grands hommes ont combattu et ont perdu leur vie. Je pense à Phan Boi Chau, Phan Chu Trinh, Nguyen Thai Hoc, Nguyen An Ninh... ces grands intellectuels qui ont oeuvré avec tant de courage, avec leur esprit et leur coeur, pour leur voeu pour un peuple vietnamien pacifique, heureux et libre. C'est maintenant pour nous le moment de penser à cette dette de reconnaissance envers ces héros, envers nos ancêtres qui ont tant fait pour sauvegarder ce Vietnam qui est l'un des plus beaux pays du monde.
Il est des gens qui pensent en ce moment à une institution démocratique, à composer un gouvernement de plusieurs partis, de hausser la voix contre le désir d'expansionnisme chinois... qu'ils oeuvrent pour leur foi et leur idéal ! Quant à moi, modeste citoyenne, je pense à une réforme profonde de l'éducation nationale qui est à notre portée, et qui est vraiment fondamentale, pour tout peuple, tout pays, tout gouvernement. La France a ainsi fait, cent ans après leur grande Révolution, et est devenue actuellement le pays de la démocratie, de la culture et de la civilisation. Le Japon a ainsi fait, et est devenu une grande puissance de l'Asie, malgré son étendue géographique modeste. Dans tout pays qui possède une belle éducation, son peuple vit dans la paix et le bonheur. Cela ne sera-t-il convaincant pour nous ouvrir à cette voie ? L'éducation, par rapport aux autres domaines, nécessite moins d'investissement et rapporte plus de bénéfice. Au niveau de l'individu, de la famille, de la région, de la nation... la réussite de l'éducation nous rapporte tous les jours les preuves d'un développement harmonieux et solide.