mercredi 18 janvier 2017
Khủng hoảng tuổi thiếu niên
Hi các bác,
Mấy bữa nay tôi đọc tin bọn thiếu niên giết người ở Việt Nam làm tôi đau lòng. Kẻ chết kẻ giết người đã đành, nhưng cách báo chí đưa tin và cách người ta comment làm tôi sợ luôn. Đúng là dân trí nước ta còn thấp thật đấy, mà chắc là nó mới thấp đây thôi chứ ngày xưa không có thấp đến thế. (Tôi đoán là do bây giờ các bác tuyển phóng viên toàn những kẻ ngu dốt, ít học, họ mới lan tỏa cái dân trí thấp nặng mùi của họ cho cả xã hội. Chúng còn bảo anh Đức Mạnh bị khiếm thính, trong khi mà tôi tưởng ảnh bị khiếm thị, vậy chứ ảnh còn bị khiếm cái gì khác nữa không, mà sao ảnh hát được hay vậy?)
Ngày xưa, tôi nghe nói là các cụ dạy con, khi con trai (tôi không rõ con gái thì thế nào) được 13 tuổi thì các cụ thôi không gọi là con nữa (và cũng thôi không đánh đòn nữa), mà gọi là anh (giống như là tiếng Pháp gọi monsieur ấy), tức là xưng hô kính trọng như thể nó đã là người lớn rồi, điều này suy ngẫm lại tôi thấy có rất nhiều ý nghĩa, và tôi rất nể các cụ.
Ở bên Pháp này thì người ta đặc biệt lưu ý các bậc phụ huynh về cái cuộc khủng hoảng lớn của tuổi thiếu niên. Mặc dù trong đời ta còn nhiều cuộc khủng hoảng khác nữa, nhưng cái cuộc khủng hoảng thiếu niên này có vẻ là dữ dội nhất, vì nó là cuộc khủng hoảng đầu tiên, người ta chưa quen, lại kết hợp với tuổi dậy thì và rất nhiều thay đổi lớn khác. Cha mẹ phải lưu ý rất nhiều, và phải chuẩn bị ngay từ thời tiền thiếu niên (pré-adolescence), tức là khoảng 9-10 tuổi, để mà chăm sóc con cho tốt. Người ta đặc biệt lưu ý đối với con trai vì chúng có thể có những hành vi rất là bạo lực (tôi không rõ các bác nam giới ra sao chứ tôi thấy nữ như tôi thời kỳ này cũng vất vả lắm). Thời kỳ khó khăn nhất là từ 13-16 tuổi. Nếu các bác để ý thì sẽ thấy những thằng bé có những vấn đề lớn, như là giết người hay tự tử đều ở khoảng tuổi 16. Tức là sau 3 năm vật lộn chịu hết nổi thì chúng nó đứt cầu chì luôn. Con trai tôi qua thời kỳ ấy rồi thì bây giờ mới êm êm, chứ quả thật có những lúc nó cũng làm tôi hãi lắm.
Thế cho nên theo như tôi hiểu thì ở Việt Nam mình người ta không làm gì để giúp đỡ trẻ vị thành niên ở thời kỳ ấy cả. Cha mẹ nuôi con thì bỏ mặc, quăng quật như súc vật, nhà trường cũng không hề khuyến cáo gì, các chuyên gia tâm lý thì im thin thít, bọn lều báo thì thả sức lùa vịt kiếm tiền. Tôi thương bọn trẻ con Việt Nam quá !
Cho nên tôi dặn các bác, nếu các bác có thấy con trai các bác điên khùng ba trợn, con gái các bác đi hôn ghế các anh đẹp trai vừa đặt đít... thì các bác cũng kệ chúng nó, đừng có chửi mắng chúng nó ! Các bác dồn sức mà lo cho chúng nó ăn uống cho ngon cho tốt, đủ chất, thể dục thể thao, âm nhạc nghệ thuật, chịu khó đưa đón, mời bạn bè chúng về nhà để mà theo dõi. Chúng có học dốt thì kệ chúng, dốt từ đời cha thì dốt sang đời con chứ lại cứ đột ngột muốn cho con mọc mũi sủi tăm, cá thòi lòi mà đòi hóa rồng như cá chép sao được !! Các bác chịu khó chăm sóc con một chút, đừng ham kiếm tiền quá mà bỏ bê con, gây nên nghiệp chướng mà nhất là tội nghiệp chúng nó lắm !
Vài lời tâm huyết, mong các bác bỏ vào tai ! Kính các bác !
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire