J’en ai traversé des nuits qui n’en finissaient pas
J’en ai tant pleuré des larmes qui ne s’arrêtaient pas
Tant connu d’amours qui n’étaient jamais de l’amour
Même dans mon piano, y avait plus de mots
J’ai joué et j’ai perdu au fond du lit trop froid
Tu ne voulais plus aimer, mon cœur ne pouvait pas
Toujours tout seul à porter des rêves inachevés
Dans un bruit d’enfer, le ciel s’est ouvert
On a fait l’amour rien qu’avec les yeux
On a fait l’amour rien qu’avec un sourire
On a fait l’amour rien qu’avec les yeux
Et des gens riaient, riaient mais je n’entendais rien
Ses yeux lançaient des éclairs et moi, j’étais si bien
Je me suis levé pour jouer sur un vieux piano-bar
On ne s’est touchés que par des regards
Et on a fait l’amour rien qu’avec les yeux
On a fait l’amour rien qu’avec un sourire
On a fait l’amour rien qu’avec les yeux
On a fait l’amour rien qu’avec un sourire
On a fait l’amour rien qu’avec les yeux
Tôi đã trải bao đêm trường hun hút
Tôi đã khóc bao nước mắt không ngừng rơi
Đã qua bao mối tình chưa bao giờ là tình yêu
Ngay cả dương cầm cũng không cất nổi nên lời
Tôi đã chơi và đã mất trong giường chiếu lạnh
Em không còn muốn yêu, trái tim tôi không thể
Luôn cô đơn mang theo mình những giấc mơ không kết thúc
Trong âm thanh địa ngục, bầu trời bỗng mở ra
Mình làm tình với nhau chỉ trong ánh mắt
Mình làm tình với nhau chỉ với nụ cười
Mình làm tình với nhau chỉ bằng ánh mắt
Tha nhân cười cợt mãi, nhưng tôi không nghe thấy gì
Mắt chàng loé lên chớp lửa, và tôi cảm thấy dễ chịu quá
Tôi đứng lên để chơi trên chiếc dương cầm quán bar
Mình vuốt ve nhau chỉ bằng ánh mắt
On a fait l’amour rien qu’avec les yeux...
(A Patrick)
LỤC BÁT CUỐI CHO TÌNH ĐẦU
thôi em, tình đã nhạt rồi
chiều nay quán chợ,
ta ngồi ru ta
hàng cây thảng thốt, khóc òa
thẫn thờ sương khói giăng nhòa bến sông
đàn ta dạo khúc mùa đông
tay mười ngón lạnh
héo cùng chiêm bao !
lục bình líu ríu về đâu ?
sao còn lóng ngóng
bên cầu nhân gian ?
rượu chiều, nâng chén uống khan
tình ơi ! nắng cũng võ vàng mỏi mong
chiều nay quán chợ, ngùi trông
hàng cây trụi lá,
bến sông vắng người !
hắt hiu, tóc giạt bên trời
rong chơi cho hết một đời phù du
thơ ta lạc cõi sương mù
âm ba vọng suốt thiên thu hững hờ
quê nhà gió bụi mịt mờ
chiều nay quán chợ,
ta chờ hóa thân !
VNG
http://vanviet.info/tho/tho-vu-ngoc-giao/
((Bác VNG này bác ấy làm thơ khéo thế làm tôi khóc mãi !)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire