Hôm bữa, tôi đọc chuyện cái thằng bé bị gãy chân, hoại tử rụng cả chân ra, rồi mới được đưa đi cắt chân, thì tôi thấy rất là khủng khiếp. Tôi nghĩ đến suốt thời gian nó đau đớn, mà mọi người cứ để mặc nó trong một cái lán, chắc là chờ cho nó chết, mà khỏi phải nghe tiếng nó kêu la.
Ở bên Pháp này, nếu thấy ai có vẻ gì bất thường, bị ngã chẳng hạn, thì mọi người hỏi xem mình có ổn không, họ đứng chờ một chút xem có ổn thật không, có cần giúp gì không, nếu vẫn cảm thấy không ổn, thì họ gọi cứu thương tới cứu, không có ai bỏ mặc mình đâu. Chỉ một chút xíu quan tâm thôi là giúp đỡ được người khác.
Nói chuyện khác, là một bà bạn của tôi, người Nam Tư, rất đẹp gái, bả kể hồi 19 tuổi bị phỏng rất nặng, bả đang đổ xăng vào xe ô tô thì thằng em cùng mẹ khác cha nổ máy, lửa bùng lên. Sau đó bả nằm viện cả năm trời, bác sĩ thương quá, phải lòng bả luôn :-) Khi về nhà, bả kể là, đứng bên cửa sổ, trẻ con tới gần, chúng nó nhìn rồi bỏ chạy mất. Bả cho tôi xem hình hồi còn trẻ cởi trần ở trên bãi biển, đẹp choáng váng, tôi cứ tưởng là HH Nam Tư; Bả kể là, hồi đó đàn ông theo bả quá trời, mà sau vụ đó họ bỏ đi hết. Nàng lại hối hận quá, nghĩ rằng do mình kiêu kỳ, hành hạ họ, nên bị trời phạt, từ đó bao giờ nàng cũng hết sức tử tế với đàn ông, làm ông chồng thi thoảng lại ghen lồng lộn lên :-D
Thì cái ông chồng ấy là anh duy nhất không bỏ đi, ổng lại sống ở Pháp, nên ổng bèn làm đám cưới và làm thủ tục đưa bả sang Pháp. Bác sĩ Pháp phẫu thuật thẩm mỹ ghép da làm sao mà trông lại y như xưa, không thấy dấu vết gì nữa, chỉ có ở cổ là còn sẹo, và bả không ngẩng đầu cao lên được, ngực cũng ảnh hưởng một phần. Nhưng bả nói là bả còn rất may mắn là bả được đưa sang Pháp phẫu thuật ngay, chứ để lâu thì không phục hồi lại được nữa.
Tôi không rõ là bỏng a xít thì có giống bỏng xăng không, có ghép da được hay không, nếu được thì bác sĩ Việt Nam mình làm chắc cũng được đấy, họ cũng giỏi đấy, thì nếu tốn tiền nhiều thì các bác quyên góp chút tiền giúp cho cô ấy. (Bà bạn tôi nói bả phải phẫu thuật rất nhiều lần, trong vòng 6 tháng). Chỉ thương là con mắt bị hỏng.
Cái con Duyên bạn của cô Thu Hương này là cũng rất có lỗi với bạn mình đấy. Hai chị kia ăn ở đồng tính làm sao, chắc còn thương nhau, nên đi tạt axit người khác mà chừa nhau ra. Cứ hỏi làm sao mà người ta ghét người đồng tính, cứ yêu nhau như người khác giới bình thường đi thì ai người ta nói gì? Mà các bác xem, cô Hương bị đe dọa từ lâu như vậy mà không có ai để ý, giúp cho cổ một chút, chắc là cũng không kể cho ai nghe được. Cô Hương này cổ được gia đình yêu thương nên cô ấy rất là cân bằng, có phần nghị lực nữa. Các bác nên để tâm giúp đỡ người khác thêm một chút, một chút thôi, là xã hội cũng tốt hơn đấy !
Nữ sinh bị tạt axit chia sẻ tâm sự lạc quan khiến cộng đồng rơi lệ
Một tuần đã trôi qua, bây giờ tâm trạng của tôi đã ổn định. Cú shock tinh thần cũng đã dịu laị.. Từ nhỏ tuy gia đình ko được giàu có nhưng tình yêu thương của mn đối với tôi rất lớn. Tôi chưa bao giờ trải qua cú shock nào ntn. Ngày hôm đó tôi đã có cảm giác khi chiếc xe chạy chậm bên cạnh tôi, tôi cảm thấy bất an vì trước đó tôi đã bị nghi phạm tạt nhớt và đạp xe 1 lần nên lúc đó tôi cảm thấy sợ hãi.. Nhưng chưa kịp trở tay thì tôi bất ngờ bị ly nước (ko rõ là nước gì) tạt thẳng vào mặt.. Tôi cảm thấy rất nóng, liền thắng xe lại, với bản năng tôi chạy nhanh vào nhà dân kêu cứu " cho con nước ". Người dân ở đó cũng tận tình trợ giúp sơ cứu cho tôi. Lúc đó nhiều Taxi vô tâm thấy nạn mà ko giúp (tôi chỉ nghe mn nói lại). Đang sơ cứu thì tôi nghe thấy giọng QUYÊN ở đó. Lúc đó tôi chợt nhận ra đó là kẻ hãm hại mình. QUYÊN tỏ thái độ lo lắng đối với tôi. hình như Duyên cũng hiểu ý nên bảo nó: " tránh ra đi " nhưng nó lại nói "tại sao lại tránh". Rồi ng dân đưa tôi lên 1 chiếc xe gia đình để chở tôi đến bệnh viện, vừa đi tôi vừa nghe tiếng xe ''bạch bạch" của nó chạy song song với xe. Rồi Duyên nói với tôi "mày có nghe tiếng gì ko" tôi gật đầu, xong Duyên nói tiếp " xe của con QUYÊN đó". Vừa vào bệnh viện Q.12 ở đó chỉ truyền nước cho tôi rồi chuyển nhanh đến bệnh viện Chợ Rẫy. Nằm trên xe cứu thương với áp lực tinh thần quá lớn, mắt tôi đã ko nhìn thấy gì.. Nhưng lại nghe được tiếng khóc của Duyên với QUYÊN bên tai. Lúc đó tôi muốn gồng mình đứng dậy đuổi QUYÊN xuống xe. Tôi thấy thật là ghê sợ trước 1 con người như vậy.
Vào phòng cấp cứu bệnh viện Chợ Rẫy sau hơn 2 tiếng bác sĩ mới rửa mắt cho tôi. Khi đó bác sĩ nói với tôi rằng " con mắt trái ko thể giữ được nữa", tôi ko thể diễn tả cảm xúc của mình khi đó ntn nữa. Tôi cố mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy 1 màu trắng đục. Nằm trên giường bệnh ẩm ướt suốt hơn 2 tiếng tôi cảm thấy cơ thể run rẩy vì lạnh. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh thật là trống rỗng. Khi đó anh 3 là người thân đầu tiên tới mà tôi nghe thấy được, anh tới gần cầm tay tôi mà 2 anh em chỉ biết khóc thôi. Nằm trên băng ca chuyển lên khoa phỏng tâm trạng của tôi dường như dịu lại. Tôi nhắm mắt lại và cố kìm nước mắt. Đêm đó đối với tôi là 1 đêm rất dài. Tôi ko ngủ được vì suy nghĩ rằng " ngày mai khi ba mẹ lên tôi ko biết phải giấu những giọt nước mắt đó ntn". Khoảng 3-4h sáng ba mẹ đã bên cạnh tôi, cầm tay tôi nói " ba mẹ đây nè con". Mặc dù nghe được tiếng nhưng tôi ko thể nhìn thấy họ. Tôi nghe tiếng mẹ khóc thật to ở ngoài lan can, tôi chỉ biết nhắm mắt lại và vờ như không nghe thấy gì.. Để không phải khóc vì khóc sẽ ảnh hưởng tới mắt, trước đó tôi đã chuẩn bị 1 tâm lý khá bình tĩnh nhưng vì những lời an ủi, quan tâm từ gia đình tôi lại xúc động thêm. Qua 6 ngày nằm viện được sự quan tâm từ gia đình, bạn bè và cộng đồng tôi cảm thấy có thêm động lực để vượt qua khó khăn này. Và tôi chợt nhớ cách đây 1 tuần dù mặt tôi có nổi lên mục mụn tôi đã cảm thấy lo lắng rồi. Nhưng hiện tại tôi nghĩ rằng vẻ bên ngoài ko có gì là lớn lao cả.. mà quan trọng là cuộc sống hiện tại của tôi ntn.
Ca phẫu thuật mắt ghép màng ối đầu tiên đã khá là thành công. Nằm chờ phẫu thuật tôi nhìn thấy mẹ tựa đầu vào vai ba mà ngủ thiếp đi. Trong lúc phẫu thuật bác sĩ đã nói: " ca này thật là chua chát". Hiện tại vẫn chưa đoán trước được điều gì, tuy rằng mắt phải đã hồi phục hơn 80%. Nhưng tôi vẫn ko thể chịu được khi ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt mình nhưng trong thâm tâm tôi vẫn tin và cầu nguyện rằng mình sẽ trải qua được tất cả mọi chuyện, giờ tôi chỉ hi vọng mắt trái của tôi sẽ bình phục để có thể đi học trở lại.
Sau đây là những điều mà tôi muốn nói với mn: "nếu gặp trường hợp như tôi thì hãy cứng rắn, tự tin và hãy tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi". Đây là những điều xuất phát từ sâu trong đáy lòng, tôi chân thành cảm ơn những người đã và đang quan tâm đến tôi. Với thị lực của tôi hiện tại tôi ko thể viết bài này nên tôi nhờ 1 người bạn viết những cảm xúc của tôi ra đây và mong những ai đọc được bài viết này hãy share dùm tôi đến cộng đồng./.
Hoàng Tăng Thị Thu Hương
http://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/nu-sinh-bi-tat-axit-chia-se-tam-su-lac-quan-khien-cong-dong-roi-le-3383547.html
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire