Quốc tế vô sản
Hãy đứng lên, những kẻ bị đày trên trái đất !
Hãy đứng lên, những kẻ bị kết án đói khát !
Chính nghĩa đang gầm lên trong miệng núi lửa,
Đó là sự phun trào của kết thúc.
Hãy quét sạch quá khứ,
Đám đông nô lệ, hãy vùng lên, vùng lên !
Thế giới sẽ thay đổi tận gốc
Chúng ta không là gì cả, hãy là tất cả !
Đây là trận đấu tranh cuối cùng
Hãy đoàn kết lại, và ngày mai,
Quốc tế vô sản
Sẽ là nhân loại.
Chẳng hề có đấng cứu thế tối cao,
Không có Thượng Đế, không César, cũng không thẩm phán của dân nghèo
Những người sản xuất, chúng ta hãy tự cứu mình
Hãy ra quyết định về sự cứu rỗi chung
Để cho kẻ trộm cướp phải ói ra,
Để kéo tinh thần ra khỏi ngục tối,
Chúng ta hãy tự mình thổi bễ lò rèn,
Hãy rèn sắt khi nó còn đang nóng !
Nhà nước đè nén và pháp luật gian lận,
Thuế má làm chảy máu người khốn cùng;
Không có nghĩa vụ nào áp dụng cho kẻ giàu,
Quyền của người nghèo là một từ rỗng tuếch.
Tiều tụy vì giám hộ như thế là đủ rồi,
Bình đẳng muốn những luật lệ khác :
"Không có quyền lợi mà không có nghĩa vụ, nàng nói,
Hỡi những kẻ bình đẳng, không có nghĩa vụ mà không có quyền lợi !"
Xấu xí trên đỉnh cao của chúng,
Những vị vua mỏ và đường sắt,
Chúng đã bao giờ làm điều gì khác,
Ngoài việc cướp bóc công sức lao động?
Trong két sắt của bè lũ ấy,
Những gì lao động tạo ra đã tan chảy
Bằng cách quyết định khiến chúng trả lại,
Dân chúng chỉ đòi lại món nợ của mình.
Vua chúa khiến chúng ta say vì khói súng
Hòa bình cho chúng ta, chiến tranh cho bạo chúa !
Hãy áp dụng đình công cho quân đội
Giơ báng súng lên trời và phá bỏ hàng ngũ !
Nếu chúng ngoan cố, những kẻ ăn thịt đồng loại này,
muốn biến chúng ta thành những anh hùng,
Chúng sẽ mau chóng biết rằng những viên đạn,
là dành cho chính những tướng lĩnh của chúng ta.
Hỡi Công nhân, Nông dân,
Chúng ta là chính đảng của những người lao động;
Trái đất chỉ thuộc về con người,
Kẻ nhàn rỗi hãy đi cư trú nơi khác.
Máu thịt của chúng ta đã bị ăn đẫy
Nhưng nếu những loài quạ và kên kên
Một buổi sáng nào đó sẽ biến mất,
Thì mặt trời vẫn luôn chiếu sáng !
Đây là trận đấu tranh cuối cùng
Hãy đoàn kết lại, và ngày mai,
Quốc tế vô sản
Sẽ là nhân loại.
(Je dédie cette traduction à mon père, né bourgeois de Hanoi, ayant témoigné la famine de 1945, et qui s'est gardé intact toute sa vie l'âme communiste !)
Debout ! les damnés de la terre !
Debout ! les forçats de la faim ! La raison tonne en son cratère, C’est l’éruption de la fin. Du passé faisons table rase, Foule esclave, debout ! debout ! Le monde va changer de base : Nous ne sommes rien, soyons tout ! C’est la lutte finale Groupons-nous, et demain, L’Internationale, Sera le genre humain. Il n’est pas de sauveurs suprêmes, Ni Dieu, ni César, ni tribun, Producteurs sauvons-nous nous-mêmes ! Décrétons le salut commun ! Pour que le voleur rende gorge, Pour tirer l’esprit du cachot, Soufflons nous-mêmes notre forge, Battons le fer quand il est chaud ! L’État comprime et la loi triche, L’impôt saigne le malheureux ; Nul devoir ne s’impose au riche, Le droit du pauvre est un mot creux. C’est assez languir en tutelle, L’égalité veut d’autres lois : « Pas de droits sans devoirs, dit-elle, Égaux, pas de devoirs sans droits ! » Hideux dans leur apothéose, Les rois de la mine et du rail, Ont-ils jamais fait autre chose, Que dévaliser le travail ? Dans les coffres-forts de la bande, Ce qu’il a créé s’est fondu. En décrétant qu’on le lui rende, Le peuple ne veut que son dû. Les Rois nous saoûlaient de fumées, Paix entre nous, guerre aux tyrans ! Appliquons la grève aux armées, Crosse en l’air et rompons les rangs ! S’ils s’obstinent, ces cannibales, À faire de nous des héros, Ils sauront bientôt que nos balles Sont pour nos propres généraux. Ouvriers, Paysans, nous sommes Le grand parti des travailleurs ; La terre n’appartient qu’aux hommes, L'oisif ira loger ailleurs. Combien de nos chairs se repaissent ! Mais si les corbeaux, les vautours, Un de ces matins disparaissent, Le soleil brillera toujours !
(Eugène Pottier et Pierre Degeyter)
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire