Ông Hoàng Phủ Ngọc Tường ơi, tôi rất hiểu và thông cảm cho ông đấy !
Vào cái thời buổi chiến tranh tàn khốc như vậy, thì người trí thức phải chọn lựa thôi. Hoặc là ông phải dấn thân, hoặc là ông để mặc cho con tạo xoay vần. Có những người họ thức thời, cầu tiến, thì họ bao giờ cũng khéo léo thu vén được cho chính mình, còn mặc kệ tha nhân. Nhưng tôi xin nói lại là sau cái nạn đói năm 1945, thì việc Cộng Sản nắm quyền là chính nghĩa hoàn toàn thuộc về họ. Không một người có lương tri nào có thể chấp nhận được những giai cấp lãnh đạo như thời ấy nữa, phải làm cách mạng thôi, phải đánh nhau thôi, cố cùng liều thân thôi, hoặc là cả hai cùng chết, chứ không thể để bọn lang sói cú diều chúng tàn sát dân đen con đỏ được !
Ông cũng đừng bận lòng về những kẻ chửi ông dối trá, đời này ai tự xưng mình hoàn toàn chân thật được, hoạ may là có ông Ngô Bảo Châu ! Không ai tránh được lúc bắt buộc phải nói dối. So với ông, những kẻ chuyên dựng chuyện để giết người như bọn đế quốc Mỹ (mà thời nay chúng vẫn còn tiếp tục làm như thế đấy !), thì những lời nói dối của ông là vô hại, chỉ có tấm lòng ông thương xót phẫn nộ là chân thật thôi, người có lương tri nghe là họ hiểu.
Ngoài ra thì tôi cho rằng, tên Nguyễn Phúc Ánh đã làm những chuyện độc ác, trời không dung, đất không tha, nên Huế của ông còn bị quả báo nhiều đời. Chẳng phải là ông gây nên thảm sát, ông chỉ là một người trí thức, lúc vận nước gặp khó khăn thì cố gắng phụng sự mà thôi.
Kính chúc ông được an yên, vui khoẻ !
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire