Cái xã-hội trước hết các
xã-hội và tự-nhiên hơn hết, là gia-đình. Mà lại
xã-hội này, đến lúc con hết cần cha mẹ nuôi dưỡng,
thì rã. Trời buộc cha mẹ phải nuôi con đến lớn, còn
con thì nhờ có cha mẹ mới sống được, nên đến lúc
con không cần cha mẹ nuôi nữa thì tự-nhiên cái giềng
cha con phải dứt. Con hết phải vưng lời mẹ cha, mẹ cha
hết phải nuôi con nữa.
Nếu cha mẹ con cái, đến lúc
con lớn rồi, mà còn ở chung hợp, thì là không phải là
theo lẽ tự-nhiên nữa, là vì đồng muốn chung hợp với
nhau. Thì gia-đình, đến lúc con lớn, mà còn đứng được,
là vì trong gia-đình có giao-kết với nhau.
Cái tự-do này của mọi người
là cái lẽ tự-nhiên của Trời đất. Phận-sự của con
người trước hết là phải lo nuôi giữ lấy thân mình.
Nên con người, đến lúc có trí khôn, chỉ có một mình
mình lo về cách nuôi giữ thân mình thôi, nên con người
chỉ có mình làm chủ mình mà thôi.
Nên gia-đình, là cái xã-hội
đầu, gốc rễ của cái nước. Chúa là người cha, dân
là các con. Cha con đồng-bực và tự-do. Nhưng nhường
nhau mà bớt sự tự-do của mình, là vì sự lợi-chung.
Nước với gia-đình khác nhau, là trong gia-đình cha mẹ vì
thương con mà nuôi dưỡng con, còn trong nước chúa không
có cái tình ấy thì lại có cái lòng ham ngồi trên sai
khiến người.
(Còn tiếp)
-->
CHAPITRE II
DES PREMIERES SOCIETES
La plus ancienne de toutes les sociétés et la seule naturelle est celle de la famille. Encore les enfants ne restent-ils liés au père qu'aussi longtemps qu'ils ont besoin de lui pour se conserver. Sitôt que ce besoin cesse, le lien naturel se dissout. Les enfants, exempts de l'obéissance qu'ils devaient au père, le père exempt des soins qu'il devait aux enfants, rentrent tous également dans l'indépendance. S'ils continuent de rester unis ce n'est plus naturellement, c'est volontairement, et la famille elle-même ne se maintient que par convention.
Cette liberté commune est une conséquence de la nature de l'homme. Sa première loi est de veiller à sa propre conservation, ses premiers soins sont ceux qu'il se doit à lui-même, et, sitôt qu'il est en âge de raison, lui seul étant juge des moyens propres à se conserver devient par là son propre maître.
La famille est donc si l'on veut le premier modèle des sociétés politiques; le chef est l'image du père, le peuple est l'image des enfants, et tous étant nés égaux et libres n'aliènent leur liberté que pour leur utilité. Toute la différence est que dans la famille l'amour du père pour ses enfants le paye des soins qu'il leur rend, et que dans l'Etat le plaisir de commander supplée à cet amour que le chef n'a pas pour ses peuples.
(à suivre)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire