Vénus lướt tới trên cỗ xe của nàng, nàng bước xuống và với một nụ cười xuyên thấu và đốt cháy chàng. Nàng nói, em chẳng có cung vàng điện ngọc (như Junon và Minerve), em chỉ có mấy cái cây này thôi. Số mệnh đã ban cho em ngai vàng là cánh đồng xanh tươi này, và vương miện là những bông hoa. Thần dân đông đúc của em là những niềm Vui thú, sự khôn ngoan duy nhất mà em có là nghệ thuật thưởng thức. Vinh quang và vàng bạc châu báu ở đây chẳng có nghĩa gì, chỉ có ham muốn là một lạc thú còn mãi bên những kẻ yêu nhau. Liệu trái tim anh có gọi tên em không ?
Sau đó là những cảnh tượng nửa mơ nửa thực, những lời nói dối ngọt ngào kết thúc bằng sự thật êm dịu, vv. Và khi Pâris trao cho nàng quả táo, thì nàng nói là anh hãy tin rằng em còn thích có được trái tim anh hơn là có được quả táo này :-) . Sau đó nàng lao vút lên bầu trời và bước vào cung điện Olympe, nơi mà vẻ đẹp chỉ huy những vị thần bất tử.
Vénus à la pomme. Musée Thorvaldsen-Copenhague
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire