Trần gian tuấn kiệt dễ mấy người
Mười lăm năm tựa vó câu thôi
Cô đơn mải miết người leo núi
Bồ đề một phút rạng nguyên khôi
Thuyền quyên cũng ước nương bóng cả
Tùng quân xao xuyến mãi không thôi
Nào có hề chi, đời là mộng
Phải duyên thì thương mãi, người ơi!
Bài này thú vị quá!
RépondreSupprimerCâu cuối tôi thử thay một chút: "Phải duyên lưu luyến mãi, người ơi!"
Hihihi, cảm ơn nhà thơ, "lưu luyến" thì hay hơn thật, nhưng mà mình lại không cảm thấy lưu luyến thì làm thế nào ?
SupprimerVâng, "thì thương" có lẽ tình cảm còn đậm đà hơn "lưu luyến" đấy ạ :)
Supprimer