jeudi 12 mars 2015

VẪN KHÔNG THỂ KHÔNG NGHĨ VỀ CHÁU NTHP - Van Cong Hung

PLS : Đề nghị kỷ luật cách chức các thày cô từ trên xuống dưới ! Cái đồ vô tâm vô cảm mà dám đi làm nghề dạy con người ta để mà kiếm sống ! Cảnh cáo đám phụ huynh côn đồ dạy con như súc vật !

VẪN KHÔNG THỂ KHÔNG NGHĨ VỀ CHÁU NTHP

Là cái cháu ở Trà Vinh bị bạn cùng lớp, cùng trường do lớp trưởng chỉ huy tra tấn cháu vô cùng dã man mà mấy hôm nay dư luận dậy sóng bức xúc...

Hơn 2 tháng cháu bị đánh, nhờ đoạn clip tung lên mạng mà sự thật kinh hoàng ấy mới bị phanh phui...

Hãy hình dung, một cháu bé, suốt thời gian ấy, phải câm lặng chịu đựng, khi cả "hệ thống chính trị"- có thể gọi như thế như cách chúng ta hay gọi, bởi trong lớp ấy có ban cán sự với lớp trưởng, các lớp phó, các tổ trưởng tổ phó, có các đoàn thể như đội thiếu niên tiền phong, thậm chí cả chi đoàn vì các cháu đã có cháu đủ tuổi đoàn, rồi giáo viên chủ nhiệm, rồi hệ thống nhà trường với rất nhiều ban bệ tổ nhóm... thế mà cháu bé bị đánh ấy không dám thổ lộ với ai. Câm lặng chịu đựng trong hoảng loạn, trong nỗi cô đơn cùng cực, trong sự tuyệt vọng không nơi bấu víu. Chúng ta là người lớn, mà nhiều khi có chuyện gì đấy, ta vẫn cần có một người, một nơi để chia sẻ, ít nhất, cuối cùng nhất, tuyệt vọng nhất, thì ta dùng đến... rượu, tuyệt vọng nữa thì ta kiếm một khúc sông nào đấy, như nhiều người từng làm. Còn đây cháu bé, mong manh thế, nhỏ bé yếu ớt thế, tận cùng yếu ớt, thu lu trong nỗi cô độc và sợ hãi, hàng ngày vẫn phải đến lớp, vẫn phải nhìn những kẻ đánh mình nhởn nhơ, chịu đắng ngậm cay vì chúng dọa mở mồm kể với ai là bị đánh nữa. Sau trận đòn thập tử nhất sinh ấy, lớp trưởng, một kẻ côn đồ được trao quyền lớp trưởng, còn thản nhiên rút cái lược ra, đưa cho cô bé, bảo mày chải cho gọn gàng đi, rồi nín đi, rồi coi như không có chuyện gì đi, coi như chúng tao vừa mời mày ăn chè đi, nếu ai biết mày vừa bị đánh chúng tao đánh tiếp... và thế là, suốt 2 tháng trời, cô bé cứ câm lặng trong nỗi sợ hãi tột độ và sự ê chề nhục nhã, sự bất lực trước cái ác ngạo nghễ lên ngôi.

Hỏi cô bé ấy có còn một mảy may niềm tin nào vào cuộc sống này không?

Thế mà có người đang lên tiếng không cho quay clip, không cho tung lên mạng.

Xin thưa, lâu nay tất cả các vụ bạo lực học đường đều "nhờ" các cháu tự phát quay rồi đưa lên mạng. Còn bao nhiêu vụ không ai biết, rơi vào im lặng, bởi không có cháu nào "dại dột" quay và tung lên mạng.

Rồi bây giờ xảy ra, mọi người ầm ĩ lên, chủ tịch tỉnh phải họp để xử lý. Nhưng riêng cháu bé thì lặng lẽ cùng ba, vay mượn tiền lên Sài Gòn khám bệnh. Cho đến giờ, người ta vẫn làm ầm ĩ mọi chuyện lên, đổ lỗi cho nhau, tìm nguyên nhân vân vân, nhưng chủ thể là cháu bé, vẫn cô đơn vằ lặng lẽ trong sợ hãi, trong tủi hờn, trong tuyệt vọng, cùng bố, một người không khá giả gì cả về kinh tế lẫn địa vị xã hội, lủi thủi lên Sài Gòn khám bệnh.

Tôi không thể hiểu nổi cái ban giám hiệu trường ấy, giáo viên chủ nhiệm, các giáo viên bộ môn, những người có trách nhiệm ở địa phương, ông giám đốc sở, cả ông chủ tịch tỉnh nữa, tại sao không có ai gặp em bé mọt cái, an ủi em một tiếng, xin lỗi em một câu, rằng các bác các chú các thầy đã có lỗi rất lớn trong việc không bảo vệ được em được cháu, Cho chúng tôi cúi đầu xin lỗi cháu và em, và chúng tôi hứa sẽ không bao giờ còn để cảnh này xảy ra nữa.

Còn phụ huynh của những đứa đánh bạn kia, tại sao không có một hành động nào chia sẻ nỗi xấu hổ của mình khi mình đã không dạy con nên người. Và cả các cháu đã đang tâm đánh bạn như kẻ thù kia, không ai mang thù ra trả thù, nhưng các cháu phải tỏ ra ăn năn ngay, tìm đến bạn ngay, dù có bị hắt hủi, xua đuổi, cũng phải lăn vào xin lỗi bạn. Tôi biết cháu bé bị đánh vẫn còn rất sợ sệt, các cháu hãy chứng mình rằng, chuyện đánh bạn hôm ấy là lỗi lầm nhất thời, rằng các cháu không phải là lũ quỷ ác, các cháu cũng trong trắng như bạn, các cháu cũng là những học sinh trong trắng, trong những phút giây quỷ ám các cháu đã hành động không xứng con người...

Nhưng cũng phải nói rõ, đành rằng không nên đẩy các cháu ra xã hội, nhưng những cách kỷ luật nửa vời những vụ đánh bạn lâu nay trong nhà trường đã làm chúng nhờn. Trong trường hợp này, có lẽ phải đưa một số bạn vào trường giáo dưỡng. Ở đấy chúng vừa được học vừa được dưỡng. Tất nhiên, khi nói ý này, tôi hoàn toàn tin tưởng vào mục đích tốt đẹp của các trường giáo dưỡng...

 http://www.vanconghung.com/2015/03/van-khong-khong-nghi-ve-chau-nthp.html

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire