Đấy là Bác muốn các Đảng viên của Bác phải liêm khiết quá ! Vào thời chiến thì chắc là phải như vậy, nhưng vào thời bình, phát triển kinh tế thì không nên như vậy. Tôi theo quan điểm của Rousseau, đó là lợi ích của cá nhân phải gắn liền với lợi ích của cộng đồng thì mới bền vững và phát triển được. Các Đảng viên mà liêm khiết quá, thì nhiều người có tài năng mà nghèo quá thì họ không phát huy tài năng được, muốn học thì cũng phải có tiền chứ. Vấn đề là ta phải luôn quan sát, điều chỉnh sao cho lợi ích của ta cũng phù hợp với lợi ích của cộng đồng; chứ lợi ích của cá nhân mà đi ngược với cộng đồng thì chắc chắn sẽ gây tai họa ; Ví dụ như bác nào đốn cây bán gỗ lấy tiền, để dân chúng phải chịu bão lũ, hạn hán, thì bác ấy là một thằng vừa ngu vừa ích kỷ. Mai mốt bác ấy có ôm được một đống tiền rồi chuồn mất, sống chui sống nhủi ở đâu đấy, thì cả đời bác ấy cũng chỉ là một thằng khốn thôi.
Nhưng dân Việt Nam ta cũng có một cái thói xấu là chỉ quen ăn không của người khác, cứ nghĩ người ta phải phục vụ mình. Ví dụ như có anh kia hỏi GS Đàm Thanh Sơn là GS được hưởng vinh quang, sung sướng thế mà không nghĩ gì đến nhân dân Việt Nam, thì GS có cảm thấy áy náy không? Tôi nhớ GS có trả lời là nghe anh hỏi thế thì tôi cũng có cảm thấy áy náy, hihi. Còn GS NBC nhận cái nhà công vụ của nhà nước, chắc là còn cảm thấy áy náy hung :-D
Mọi người có ngờ rằng ông Nguyễn Bá Thanh cũng có tham nhũng ở đâu đấy (tôi thì nghĩ rằng do hồi nhỏ ổng hoạt động cách mạng chắc có giết nhiều người nên hạn tới ổng không qua khỏi); nhưng giả sử có như vậy, thì các chính sách của ổng là đúng đắn, đặc biệt là chính sách hỗ trợ cho người lao động nghèo, đấy là những người cần hỗ trợ nhất, chứ bọn lười lao động, hỗ trợ cho chúng chúng càng lười thêm, ai mà nuôi nổi !
Nhiều người thì nói rằng, tôi cũng có làm lợi cho cộng đồng, vv. Còn cộng đồng thì lại nói rằng những kẻ (tham nhũng) ấy làm họ bị thiệt hại. Cho nên tôi thấy cái khó khăn nhất trong vấn đề thương thuyết, là làm sao cho cả hai bên đều được hưởng quyền lợi của mình, không bên nào bị thiệt, thì mới hợp tác phát triển lâu dài được. Chứ thương thuyết mà để mình lợi người khác thiệt, thì chỉ cần một chút tháu cáy thôi. Cho nên các bác thấy mình được lợi cũng đừng ham quá, phải luôn luôn nghĩ cho người khác với, ăn thì ăn vừa vừa thôi, đừng có ăn xổi ở thì !
Chốt lại thì tôi thấy là, các bác không nên phấn đấu liêm khiết quá, mà nên phấn đấu sao cho mình được lợi, mà mọi người cũng được lợi, chứ không phải là mình chịu thiệt để người khác được lợi. Được như thế thì các bác đã là người tử tế lắm rồi, như ông Nguyễn Bá Thanh ấy, và mọi người sẽ mong cho các bác được khỏe mạnh, lãnh đạo lâu dài. Chứ còn thì làm lãnh đạo, quyền cao chức trọng cũng có cái nguy hiểm của nó. Ở nước ngoài người ta chi bao nhiêu tiền để bảo vệ lãnh đạo, chứ ở Việt Nam, các bác liêm khiết quá, các bác yếu thế, bọn độc ác chúng tiêu diệt các bác, là tất cả mọi người đều thiệt, chỉ bọn cà chớn là được lợi, thì xã hội sẽ bất ổn, vì xã hội chỉ toàn là bọn cà chớn.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire