Cho nên, có nghe phong thanh rằng đấy là Gáo Xư ở hải ngoại, thì tôi cũng có hơi mơ mộng băn khoăn, nhẽ nào ngài lại nói năng như thế ? Ngẫm đi nghĩ lại, thì tôi thấy cái tên của ngài là David Trần Thiên Ngọc, nó đã nói lên cái ước vọng cao xa hiển hiện của mẹ cha ngài. Tên gì mà cứ như súng thăng thiên ấy, này nhé : David, các bác có biết là ai không? Là cái anh đánh bại người khổng lồ Goliath đấy !
Còn họ Trần lừng danh thì các bác và tôi cùng biết cả rồi (chẳng hay GX TTN có phải là hậu duệ của ngài Thủ tướng nổi danh TTK (Trần Trọng Kim) hay không, mà thấy GX có vẻ rất quan tâm tới TT NTD, có nhẽ ngài cũng ôm ấp cái ước vọng kín đáo là được một ngày, hay vài tháng, làm thủ tướng, như tiền nhân của ngài chăng ?) Còn "Thiên" thì nghĩa là trời, là Thiên Tử đấy, mà "Ngọc", thì là ngọc ngà, quý lắm, hoặc còn quý hơn nữa là "Ngọc hoàng thượng đế". Cho nên, trong bài ngài ấy cũng có thừa nhận rằng, bản tính ngài ấy vốn "hướng thượng", "chọn tầng lớp trên", "đỉnh cao", vv. Khiếp thật, các bác thấy cái tên nó vận vào con người như vậy đấy, cho nên các bác đặt tên con nhớ phải cẩn thận nhé !
Vậy là, không rõ ngài có tiền sử bị gái điếm lừa tiền, lừa tình gì hay không, mà ngài viết một bài nổ to, nổ vang, nổ tận trời cao, tỏa mùi nồng nặc, còn hơn cả anh Phọt Phẹt nữa (anh ấy thì chỉ dịu dàng thở nhè nhẹ mà thôi). Nhưng khi nói đến cô Phương Uyên, thì không hiểu sao ngài líu cả lưỡi, "nồng nàn" thì viết thành "nồng nàng", chắc là trong đầu chỉ nghĩ đến nàng, chứ có đâu mà giáo sư lại viết sai chính tả như thế?
Khi tôi nghĩ đến việc ngày ngày ngài lên giảng đường, phân phát cho sinh viên những bài giảng phảng phất chi lan chi huệ như thế, thì tôi rất là khoái chí, cho bọn Mỹ chết ! Ah ! Phải công nhận là cái sự học nó thật là gian nan, học bao nhiêu như thế rồi mà nhiều khi hóa chỉ toi cơm. Đấy ngày xưa các ông trí thức ăn học thế nào mà cuối cùng rằng là họ quyết định chia đất nước ra làm hai miền, miền Nam một mình ôm vựa lúa to, mặc kệ miền Bắc chết đói, đẩy họ vào tay Trung Quốc ! Khi tôi nghĩ mới vừa trước đó thôi, dân miền Bắc chết đói hơi hai triệu người, mà miền Nam dửng dưng không cứu, thì thật là không gì có thể biện minh cho miền Nam được !
Tôi nghĩ, xưa nay, chiến tranh xảy ra, đều thường là do dân xứ đói nghèo muốn chiếm lấy những đồng bằng trù phú. Từ thời chưa có Đảng Cộng Sản dẫn đường, dưới ánh sáng của chủ nghĩa Mác-Lênin làm kim chỉ nam dẫn lối, thì giai cấp vô sản đã đói rét rồi. Dân vô sản, công nhân, nông dân họ lao động cật lực, làm những công việc nặng nhọc, nguy hiểm, cớ sao kẻ có học tự coi mình là người cõi trên mà khinh bỉ họ? Bao nhiêu người phải chết hàng ngày, biết phải vào chỗ chết mà cứ phải vào, vì miếng cơm manh áo, để xây nên cây cầu Long Biên, sao các bác không ghi điều đó lên ở ngay đầu cầu? Các vị trí thức ăn trắng mặc trơn, không bao giờ phải chân lấm tay bùn, hưởng giàu có sung sướng, sao không thử nghĩ xem sản phẩm trí tuệ của các vị làm ra có xứng đáng không? Có giúp ích cho thiên hạ không? Hay chỉ cốt để nuôi béo bản thân, và cả nhà cả họ nhà quý vị?
Trong khi đó, giai cấp cần lao bị cướp đoạt đủ thứ bởi những con người nhân danh có tri thức, không những thế mà họ còn phải mất mạng, để cứu vợ con họ thoát khỏi cảnh "con vần xác mẹ bú hơi sữa tàn", trong khi mà, các vị trí thức khôn hơn người được ngự ở ngôi cao, bay lên tận thiên đỉnh, trời xanh, sống đời vinh quang giàu có, mà vẫn còn muốn giàu nữa, giàu mãi... Ôi thật là lòng tham không đáy !!!
Tôi hy vọng không làm phiền các bác vì bài ca buổi sáng rất nặng mùi của tôi, nhưng đấy không phải do bởi tại tôi tôi, mà tại GX TTN !
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire