Janvier
Songes-tu parfois, bien-aimée,
Assise près du foyer clair,
Lorsque sous la porte fermée
Gémit la bise de l'hiver,
Qu'après cette automne clémente,
Les oiseaux, cher peuple étourdi,
Trop tard, par un jour de tourmente,
Ont pris leur vol vers le Midi ;
Que leurs ailes, blanches de givre,
Sont lasses d'avoir voyagé ;
Que sur le long chemin à suivre
Il a neigé, neigé, neigé ;
Et que, perdus dans la rafale,
Ils sont là, transis et sans voix,
Eux dont la chanson triomphale
Charmait nos courses dans les bois ?
Hélas ! comme il faut qu'il en meure
De ces émigrés grelottants !
Y songes-tu ? Moi, je les pleure,
Nos chanteurs du dernier printemps.
Tu parles, ce soir où tu m'aimes,
Des oiseaux du prochain Avril ;
Mais ce ne seront plus les mêmes,
Et ton amour attendra-t-il ?
François COPPÉE (1842-1908)
Tháng Giêng
Đôi khi, người yêu ơi, anh có nghĩ,
Khi ngồi bên lò lửa sáng
Và sau cánh cửa đóng kín
Rên rỉ gió bấc mùa đông
Rằng sau mùa thu dịu êm
Bầy chim thân thương đãng trí
Quá muộn, một ngày biến động
Cất cánh bay về miền Nam
Cánh chúng, trắng vì sương giá,
Mệt mỏi vì bay đường dài
Mà suốt trên đường dằng dặc
Tuyết rơi, tuyết rơi, tuyết rơi;
Bay lạc trong cơn gió lốc
Chúng kia, lạnh cóng, không lời
Thế mà, tiếng hót lảnh lót
Mê hoặc khi ta dạo chơi
Than ôi, vì chúng phải chết
Bầy chim di cư run rẩy
Anh có nghĩ đến chúng chăng,
Còn em thì rơi nước mắt
Thương ca sĩ của xuân xưa
Buổi chiều khi anh yêu em,
Anh nói về những chú chim
Những ngày tháng Tư đang tới
Nhưng đó không phải chúng nữa
Và tình yêu chờ được chăng ?
Hay quá :)
RépondreSupprimer