Việc trong TP HCM không có trẻ chết vì bệnh sởi (nói trộm vía), mà chỉ chết nhiều ở Hà Nội là một điều rất đáng lưu ý.
Một trong những lý do, theo tôi, là vì các bác sĩ ở miền Nam họ nhạy cảm hơn, thương người hơn, tức là họ có trí tuệ cảm xúc tốt hơn. Bằng sự nhạy bén của họ, họ cảm thấy nguy hiểm và họ hành động đúng đắn hơn.
Bà Kim Tiến có trí tuệ cảm xúc kém, mặc dù suy nghĩ kỹ, tôi phải thừa nhận là bà ấy cũng giỏi chứ không phải không. Tôi cũng nghĩ là bà ấy đã cứu được rất nhiều sinh mạng, mà không ai để ý thôi. Bởi vì hồi xưa, dân số nước ta ít hơn, hồi ấy lại được Liên Hiệp Quốc trợ cấp vaccin, và vaccin của Liên Hiệp Quốc thì đảm bảo chất lượng tốt. Tôi nhớ hồi ấy nhà tôi cũng khá giả, nhưng tôi chỉ cho con tiêm vaccin liều miễn phí của Liên Hiệp Quốc thôi, vì tôi tin chắc vào chất lượng của nó, chứ tôi nghi ngờ vaccin dịch vụ không rõ nguồn gốc. Bây giờ thì tình hình ngược lại.
Bây giờ dân số mình tăng lên rất cao, mà Liên Hiệp Quốc hình như không trợ giúp nữa, hoặc là không trợ giúp hoàn toàn như xưa nữa. Với tiền túi của mình, bà Tiến, tức là Bộ Y tế phải đảm bảo vaccin miễn phí cho toàn bộ trẻ em Việt Nam. Vậy bà ấy sẽ làm thế nào? Tất nhiên là bà ấy liệu cơm gắp mắm, bà ấy mua vaccin rẻ tiền của Hàn Quốc, trong đó có mũi ho gà toàn tế bào gây tai biến. Không phải vô cớ mà chính phủ Pháp đổ bao nhiêu là tiền để chế mũi ho gà vô bào, không bao giờ gây tai biến (các bác đã thấy vaccin Pháp, Bỉ gây tai biến bao giờ chưa?), không phải vô cớ mà Hàn Quốc không dùng cái vaccin Quinvaxem ấy do chính họ sản xuất.
Tôi biết là bà Tiến đã làm một sự chọn lựa, một sự chọn lựa có thể nói là rất thông minh, nhưng mà cũng rất tàn nhẫn (người thông minh thường hay tàn nhẫn, có phải không ạ?) Tức là bà ấy chọn sẵn sàng hy sinh một số trẻ em, hẳn là những đứa yếu nhất, để cứu hàng triệu trẻ em khác được vaccin miễn phí. Không thì tình hình còn thảm hơn nhiều. Thế nhưng ở đây cho ta thấy rõ sự ưu việt của trí tuệ cảm xúc. Bởi vì, nếu tôi là một bà mẹ, thì giữa việc lựa chọn đi tiêm phòng và con mình có thể chết ngay, và việc không tiêm phòng, khiến nó thể sống lâu với mình hơn một chút, và biết đâu, mình chăm sóc tốt, mình có tiền, mình sẽ đi chích mũi dịch vụ cho nó, vv. thì tôi biết tôi sẽ chọn giải pháp sau.
Điều ấy khiến chiến lược của bà Tiến đổ vỡ. Đó là cha mẹ không dám cho con đi chích ngừa. Dịch bệnh nổ ra, Bộ Y tế phải đổ mấy chục tỷ vào chống dịch, mà vẫn chưa cứu vãn được tình thế. Số tiền ấy, nếu mà đổ ngay từ đầu vào mũi vaccin ho gà vô bào, thì có phải không có tai biến, tất cả trẻ em đều được chích ngừa, có phải không? Cho nên, đôi khi ta không nên thông minh quá, là vì vậy, mà phải thương xót nhiều hơn.
Nhưng mà lỗi cũng chẳng phải mình bà Tiến. Vấn đề là các bác cái gì cũng chỉ muốn ít tiền, xài chùa, từ thiện, miễn phí. Chứ tôi chưa thấy ai, chưa thấy báo nào, lên tiếng là chúng tôi muốn trả thêm tiền cho vaccin, để vaccin an toàn hơn. Nhiều tỉ đồng đấy, các bác có chịu không hay lại muốn xông vào xé xác người ta ra như các bác đang làm với Bộ Giáo dục ấy?
Tôi ấy hả, nghèo đến mấy, thì tôi vẫn phải chi tiền cho ăn uống, sức khỏe (phòng bệnh, để khỏi tốn tiền chữa bệnh), thể thao và giáo dục. Sau đó thì phải dốc sức ra mà lao động, để tạo ra của cải vật chất, chứ ai mà nuôi không mình mãi được ?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire