http://bolapquechoa.blogspot.fr/2014/04/thu-cua-cac-gs-ho-tu-bao-ngo-bao-chau.html
Mặc dù GS Ngô Bảo Châu và các vị giáo sư khác nhất là các vị thuộc ngành KHTN có vẻ bao giờ cũng đúng và họ rất thông minh và rất sáng suốt etc. và rằng trong bất kỳ các cuộc tranh luận nào các vị ấy cũng hạ gục đối thủ của mình không chỉ bằng tài đức mà còn bằng danh tiếng và uy tín lẫy lừng, vv. Nhưng có những điều mà chỉ cần một chút gợn trong lòng, thì không lý lẽ nào dù vững vàng đến đâu có thể thuyết phục nổi ta.
Cái chút gợn ấy nó dai dẳng bền bỉ trong lòng tôi từ khi tôi đọc những bình luận xung quanh vụ việc về Nhã Thuyên. Tất nhiên tôi biết rằng nghiên cứu học thuật thì phải được tự do, rằng văn học thì có nhiều trường phái, nhưng Spinoza đã nói rằng cá nhân không thể có tự do thực sự nếu không có xã hội, và Nguyễn Huy Thiệp đã miêu tả tự do qua phúng dụ về một con diều, mà khi sợi dây rất mảnh cột nó với mặt đất bị đứt gãy, thì nó rơi xuống đất.
Sâu trong lòng mình, tôi tin rằng văn học hướng tới sự cảm thông. Cảm thông giữa những cá nhân, cảm thông với xã hội. Tôi thấy Nhã Thuyên và giáo sư của cô ấy có sự cảm thông với nhóm Mở miệng, tôi hy vọng họ cũng có cảm thông với xã hội nói chung và muốn điều tốt đẹp cho cả xã hội ấy nữa. Trong chừng mực ấy thì họ đúng, và các giáo sư trên đây đúng, và tôi không có gì để nói thêm.
Nhưng tôi cũng muốn Nhã Thuyên và giáo sư của cô ấy tự vấn lương tâm của họ, nếu thực sự là họ trong sáng, họ không nhận tiền của một phe phái chính trị nào đó, để vì lợi ích của cá nhân mình mà đi ngược lại lợi ích của xã hội, để lợi dụng văn học mà tìm kiếm quyền lợi, nếu không, thì lý lẽ của tôi là, tự do thực sự của học thuật chính là học thuật chân chính thì nó phải bất vụ lợi. Tôi tin là các giáo sư cũng ý thức được về điều ấy.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire