Stances
Un amant qui poursuit les beaux yeux d'une dame,
Et qui les a choisis pour miroir de son âme,
Qui trompe son esprit aux rais de tel flambeau,
S'encourt hâtivement à son heure dernière,
Comme celui qui suit d'un ardant la lumière
Qui le conduit au fleuve où il fait son tombeau.
Il peint dedans la nue, il bâtit sur l'arène,
Il fonde sur les flots son espérance vaine,
Et prépare le feu pour se sacrifier,
Il contraint son humeur, il se change et rechange,
D'un esprit infernal il pense faire un ange,
Et croit en l'adorant de se déifier.
Il fait son paradis d'un enfer de misère,
Il conte à des rochers son tourment ordinaire,
D'un enfant nu et pauvre il espère son bien :
Il se tend des filets pour se prendre soi-même,
Et s'il tient une fois ce bien que plus il aime,
C'est un songe volant qui dure moins que rien.
Siméon-Guillaume de LA ROQUE (1551-1611)
Thể thơ tùy chọn
Một người tình theo đuổi đôi mắt đẹp của quý nhân
Mà chàng đã chọn làm tấm gương cho tâm hồn
Tự lừa lý trí mình trước tia sáng của những ngọn đuốc ấy
Vội vàng chạy tới giờ cuối cùng
Như người chạy theo một ánh sáng nóng bỏng
Dẫn chàng tới dòng sông sẽ là nấm mồ
Chàng vẽ trong đám mây, chàng xây trên đấu trường,
Chàng dựng trên ngọn sóng niềm hy vọng vô ích
Và nhóm lên ngọn lửa để hiến tế chính mình,
Chàng ép buộc tính khí, chàng thay đổi và đổi thay
Chàng tin tạo ra thiên thần từ tâm trí địa ngục,
Và tưởng vì tôn thờ nàng mà mình sẽ thành thần tiên
Chàng tạo ra thiên đường từ địa ngục những khốn khổ
Chàng kể cho những tảng đá những dày vò ngày thường,
Chàng hy vọng kiếm của cải từ một thằng bé nghèo và trần truồng
Chàng giăng lưới và tự mắc bẫy
Và nếu có một lần chàng nắm được điều mà chàng yêu
Đó là một giấc mơ bay kéo dài còn ít hơn là không có gì.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire