—Seigneur, c’est trop? Vraiment je n’ose. Aimer qui? Vous?
Oh! non! Je tremble et n’ose. Oh! vous aimer je n’ose,
Je ne veux pas! Je suis indigne. Vous, la Rose
Immense des purs vents de l’Amour, ô Vous, tous
Les coeurs des saints, ô vous qui fûtes le Jaloux
D’Israël, Vous, la chaste abeille qui se pose
Sur la seule fleur d’une innocence mi-close,
Quoi, moi, moi, pouvoir Vous aimer. Êtes-vous fous ?
Père, Fils, Esprit? Moi, ce pécheur-ci, ce lâche,
Ce superbe, qui fait le mal comme sa tâche
Et n’a dans tous ses sens, odorat, toucher, goût,
Vue, ouïe, et dans tout son être—hélas! dans tout
Son espoir et dans tout son remords que l’extase
D’une caresse où le seul vieil Adam s’embrase?
(Paul Verlaine, Sagesse, II, 4)
Thưa Đức ngài, thật là quá đáng ? Thật sự, tôi không dám. Yêu ai ? Ngài ư ?
Ôi không! Tôi run rẩy và không dám. Ôi, yêu ngài tôi không dám,
Tôi không muốn! Tôi không xứng đáng. Ngài, Bông Hồng
Mênh mông của những làn gió tinh khiết của Tình yêu, ôi Ngài, mà tất cả
Những trái tim thánh, ôi ngài là Người ghen tuông xứ Israël
Ngài, con ong trinh bạch đậu trên
Bông hoa duy nhất của sự ngây thơ khép hờ,
Sao kia, tôi, tôi, có thể yêu Ngài. Ngài điên rồi sao?
Cha, Con, Thánh thần ? Tôi, kẻ tội lỗi này, kẻ hèn nhát,
Kẻ hay tuyệt này, làm điều ác như là nhiệm vụ
Và chỉ có trong mọi giác quan, ngửi, sờ, nếm,
Thấy, nghe, và trong cả thân mình, than ôi! trong cả
Niềm hy vọng và trong cả những tiếc hận, sự ngất ngây
Của một vuốt ve mà duy nhất chàng Adam già nua bừng cháy ?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire