Je fais souvent ce rêve étrange et pénétrant
D'une femme inconnue, et que j'aime, et qui m'aime
Et qui n'est, chaque fois, ni tout à fait la même
Ni tout à fait une autre, et m'aime et me comprend.
Car elle me comprend, et mon coeur, transparent
Pour elle seule, hélas ! cesse d'être un problème
Pour elle seule, et les moiteurs de mon front blême,
Elle seule les sait rafraîchir, en pleurant.
Est-elle brune, blonde ou rousse ? - Je l'ignore.
Son nom ? Je me souviens qu'il est doux et sonore
Comme ceux des aimés que la Vie exila.
Son regard est pareil au regard des statues,
Et, pour sa voix, lointaine, et calme, et grave, elle a
L'inflexion des voix chères qui se sont tues.
Paul VERLAINE (1844-1896)
Giấc mơ thân thuộc
Tôi thường mơ một giấc mơ kỳ lạ và xuyên thấu
Về một phụ nữ xa lạ, mà tôi yêu, và yêu tôi
Và mỗi lần, nàng đều không phải người ấy
Cũng không phải người khác, nàng yêu và hiểu tôi.
Vì nàng hiểu tôi, và trái tim tôi, trong vắt
Đối với nàng, than ôi, không còn là vấn đề
Đối với nàng, những ẩm ướt trên vầng trán nhợt nhạt
Chỉ mình nàng biết làm mát lại, khi nàng khóc.
Tóc nàng nâu, vàng hay hung ? - Tôi không rõ
Tên nàng ? Tôi nhớ là nó êm dịu và âm vang
Như tên của những người yêu mà Cuộc đời lưu đày.
Ánh mắt nàng tựa như ánh mắt tượng
Trong giọng nói nàng, xa xôi, và trầm tĩnh, và nghiêm trang
Có âm điệu của những giọng nói thân thương đã lặng im.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire