Socrate bắt đầu ở Athènes; ông
già Caton tiếp tục tung hoành ở Rome chống lại những
người Hy Lạp khôn khéo và tinh tế, mà họ quyến rũ đức
hạnh và làm mềm yếu lòng can đảm của những người
đồng bào của ông. Nhưng khoa học, nghệ thuật và biện
chứng còn chiếm ưu thế một lần nữa : Rome trở nên
tràn đầy những triết gia và diễn giả; người ta chểnh
mảng kỷ luật quân đội, người ta khinh thường nghề
nông, người ta ôm lấy các học phái và người ta quên
đi tổ quốc. Thay cho những tên thiêng liêng như tự do,
bất vụ lợi, tuân theo pháp luật, được kế thừa những
tên Epicure, Zénon, Arcésilas. Từ khi mà các nhà thông thái
đã bắt đầu xuất hiện giữa chúng ta, chính những
triết gia của họ đã nói vậy, những người tốt đã
bị che khuất. Cho tới lúc đó những người La Mã đã
bằng lòng với việc thực hành đức hạnh; tất cả đã
mất sạch khi họ bắt đầu nghiên cứu nó.
Hỡi Fabricius! Linh hồn vĩ đại
của ngài sẽ nghĩ gì, nếu bởi bất hạnh, ngài được
gọi trở lại cuộc sống, được nhìn thấy bộ mặt phô
trương của thành Rome được cứu bởi cánh tay của ngài,
mà tên tuổi đáng kính của ngài đã khiến nó lừng danh
hơn là tất cả những cuộc chinh phục của nó ? "Thần
thánh ơi! Hẳn ngài sẽ nói, những mái nhà tranh và những
túp lều mộc mạc nơi xưa kia từng trú ngụ sự điều
độ và đức hạnh đã trở thành gì vậy ? Vẻ lộng lẫy
tang tóc nào đã tiếp nối tính giản dị La Mã ? Ngôn ngữ
lạ này là gì vậy ? Những tập quán ẻo lả này là gì
? Tất cả những bức tượng, những bức họa, những tòa
nhà này nghĩa là gì ? Những kẻ điên rồ, các người đã
làm gì vậy ? Các người, những chủ nhân của các quốc
gia, các người đã biến mình thành nô lệ cho những kẻ
phù phiếm mà các người đã chiến thắng ư? Chính là
những nhà hùng biện đang cai trị các người sao ? Chính
là để làm giàu cho các kiến trúc sư, các họa sĩ, các
nhà tạc tượng và những tên hề, mà các người đã
tưới máu mình khắp Hy Lạp và châu Á ? Những tàn tích
của Carthage là mồi ngon của một người thổi sáo ư ?
Hỡi những người La Mã, hãy mau mau lật đổ những giảng
đường này; đập tan những bức tượng cẩm thạch này,
đốt cháy những bức họa; đuổi những kẻ nô lệ đang
thống trị các người đi, những nghệ thuật tăm tối
của họ làm các người hư hỏng. Cầu cho những bàn tay
khác được làm lẫy lừng bởi những tài năng vô ích;
tài năng duy nhất xứng với Rome là chinh phục thế giới
và làm ngự trị đức hạnh. Khi Cyneas coi Thượng viện
của chúng ta như một hội đồng các vị vua, ông ấy
không hề bị lóa mắt bởi sự phô trương vô ích, cũng
không bởi một sự thanh lịch cầu kỳ. Ông ấy chẳng hề
nghe thấy ở đó sự hùng biện phù phiếm, sự học và
sự duyên dáng của những con người hời hợt. Cynéas đã
thấy điều gì uy nghi đến thế ? Hỡi các công dân! Ông
ấy thấy một cảnh tượng mà tất cả sự giàu có và
tất cả nghệ thuật của các người chưa bao giờ đem
đến; cảnh tượng đẹp nhất chưa từng xuất hiện dưới
bầu trời, hội đồng của hai trăm con người đạo đức,
xứng đáng để chỉ huy La Mã và cai trị trái đất."
------------------------------------
Socrate
avait commencé dans Athènes; le vieux Caton continua dans Rome de
se déchaîner contre ces Grecs artificieux et subtils qui
séduisaient la vertu et amollissaient le courage de ses concitoyens.
Mais les sciences, les arts et la dialectique prévalurent encore:
Rome se remplit de philosophes et d'orateurs; on négligea la
discipline militaire, on méprisa l'agriculture, on embrassa des
sectes et l'on oublia la patrie. Aux noms sacrés de liberté, de
désintéressement, d'obéissance aux lois, succédèrent les noms
d'Epicure, de Zénon, d'Arcésilas. Depuis que les savants ont
commencé à paraître parmi nous, disaient leurs propres
philosophes, les gens de bien se sont éclipsés. Jusqu'alors les
Romains s'étaient contentés de pratiquer la vertu; tout fut perdu
quand ils commencèrent à l'étudier.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire