Voz yeux plus prompts qu'esclairs, plus subtils que la foudre,
Plus beaux que le Soleil, plus parfaits que les Cieux :
Plus forts que la nature, et plus grands que les Dieux,
Sont les buchers ardents qui me mettent en poudre :
Or pouldre de voz yeux vous me verrez dissouldre
En atomes biaisant par le vuide ocieux,
Puis assembler par sort un rond harmonieux,
Grand monde esclos d'un corps qu'on avoit veu resouldre :
Alors tout estonné d'un compagnon si beau,
Ouvrira de regret le Caos son tombeau,
Et s'ensevelissant perdra vostre memoire :
Belle, ne craignez point, si mon embrasement
Me peut rendre immortel, un seul embrassement
Vous peut rendre immortelle au monde de ma gloire.
Abraham de VERMEIL (1555-1620)
Ánh mắt anh nhanh hơn tia chớp, tinh tế hơn tia sét
Đẹp hơn mặt trời, hoàn hảo hơn những tầng trời:
Mạnh hơn tự nhiên, vĩ đại hơn thần thánh,
Là những khúc củi cháy rực khiến em tan thành tro bụi:
Anh sẽ thấy tận mắt lúc này em tan từ bụi
Thành nguyên tử xuyên nghiêng qua khoảng không hững hờ
Rồi tập hợp lại bởi số phận thành vòng tròn hài hòa
Thế giới lớn nở ra từ một thân thể mà người ta đã thấy tan rã
Thế là, hoàn toàn kinh ngạc thấy một người bạn đồng hành thật đẹp
Sự hỗn loạn nuối tiếc mở ra nấm mồ
Rồi tự chôn vùi, đánh mất trí nhớ về anh:
Người đẹp ơi, đừng sợ, nếu sự bốc cháy của anh
Khiến anh trở nên bất tử, thì chỉ một cái ôm của anh
Trong vinh quang của anh sẽ khiến em trở nên bất tử.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire