Par une allée d'iris et de boue écarlate
descendant à la fontaine la tarir ...
mais toute humidité antérieure
revêtait la roche comme si
nos lèvres s'étaient connues
jadis
sans le feu de la rosée qui monte,
sa dot, l'innombrable et l'évanouie...
(Jacques Dupin, L'embrasure)
Qua một lối đi rậm hoa diên vỹ và bùn đỏ thắm
Xuống tới nguồn nước cạn khô
nhưng tất cả sự ẩm ướt trước kia
bao bọc lấy đá như thể
môi ta đã từng biết nhau
khi xưa
không ngọn lửa của giọt sương dâng lên,
hồi môn của nàng, không đếm được và lịm đi...
(J. D., Khoảng mở)