dimanche 20 février 2022

Vân An và nàng Bạch Tuyết

Các bác có thấy chuyện của bé Vân An rất giống chuyện nàng Bạch Tuyết không ? Tôi nghĩ rằng tác giả của câu chuyện cổ ấy đã chứng kiến một câu chuyện tương tự vào thời của ông ấy. Mặc dù kết thúc chuyện nàng Bạch Tuyết là có hậu, nhưng tất cả chúng ta đều hiểu rằng chẳng có ai mà nôn được miếng táo độc ra để mà sống lại, và mụ phù thuỷ, sau khi đã cố năm lần bảy lượt để giết Bạch Tuyết, thì nàng đã chết thật !  Tác giả tưởng tượng cho nàng sống lại chỉ để cho đỡ đau buồn mà thôi.

Khi tôi còn nhỏ và đọc chuyện ấy, tôi đã luôn luôn ngạc nhiên vì một chi tiết, đó là "năm lên bảy tuổi, nàng đẹp như tiên sa, đẹp hơn cả hoàng hậu". Hồi ấy tôi cứ nghĩ, mới bảy tuổi thì còn nhỏ xíu, làm sao mà xinh đẹp được ? Lớn lên cũng vẫn không hiểu tại sao lại có chi tiết này. Chỉ đến khi có con gái và nó lớn lên, và thậm chí là đến bây giờ thì mới hiểu được.


Ở bên Pháp này người ta có câu thành ngữ nói là, bảy tuổi là "l'âge de la raison",
nghĩa là tuổi của trí khôn. Tức là một đứa trẻ lên bảy tuổi, thì nó bắt đầu lớn, bắt đầu trở nên thông minh, chứ không còn là một đứa bé ngây ngô nữa. Cho nên các bác nên để ý cái lứa tuổi này, trẻ con thường bị bạo hành chết ở lứa tuổi này. Đó là bởi vì khi nó bắt đầu thông minh và có ý kiến riêng, thì cái dân tộc Việt Nam ngu xuẩn của chúng ta họ coi đó là hư, và họ muốn vùi dập trẻ con bằng mọi giá, để nó chịu "ngoan", chịu khuất phục. Nhưng ở tuổi này trẻ vẫn còn quá non nớt, nên chúng chưa thể tự vệ được, nên thường bị đánh dữ quá là chúng chết. Nếu cố sống qua được đến 9 tuổi, thì chúng đủ khôn đủ mạnh để mà tự cứu mình, nên thường là thoát chết. Nên mới có chuyện thằng bé 9 tuổi bị con "mẹ kế" đánh gần chết, mà nó để dành để dụm được mấy đồng lẻ, trốn được ra ngoài thuê xe ôm chạy về cầu cứu ông bà.  (Nay tôi nghĩ lại mà tôi vẫn còn vừa bàng hoàng vừa khâm phục ! Thằng bé còn nhỏ như thế, mà nó đã rất thông minh, nó biết là nếu không có tiền để thuê xe ôm, thì người ta sẽ không cứu nó, thì nó sẽ không thể chạy thoát, sẽ bị bắt lại và lúc đó chỉ có chết !)


Nhưng mà Vân An thì không may mắn được như vậy, chắc vì phúc đức nhà ấy rất tệ mạt. "Con gái ăn đức cha", nhà ấy có ông nội làm nghề bác sĩ, lẽ ra phải rất nhiều phúc đức, nhưng mà cháu nội bị nạn mà không có ai đụng một ngón tay để cứu, thì tôi đoán ông ấy khi làm bác sĩ đã làm chết rất nhiều người. Kiểu như Phó Giám đốc bệnh viện ra lệnh là nếu bệnh nhân có tiền thì cứu, không thì để cho chết (hổi xưa có thằng bé người Gia Lai hình như nó chết ở bệnh viện Trưng Vương thì phải, vì mãi không được phẫu thuật). Cho nên đẻ được thằng con súc sinh, vợ nó xinh đẹp hiền hậu, chăm sóc gia đình vén khéo, có công ăn việc làm, đẻ cho nó cả con gái lẫn con trai, mà nó phá cho tanh bành cả nhà ra, vợ yếu con thơ, mà nó đuổi vợ, đoạt con, chia cắt tình mẫu tử, đưa cái con ác quỷ ấy vào tận nhà để hàng ngày nó tra tấn hành hạ rồi đánh chết đứa con gái nhỏ !!!

Bác Đông A, em nhờ bác nhắn với cái tên đồng môn, đồng nghiệp, đồng cấp ấy của bác là, làm nghề bác sĩ là nghề cứu nhân độ thế, chứ không phải là để đoạt mạng kiếm tiền, ông ấy nên từ bỏ cái nghề ấy đi để cho thiên hạ được nhờ, mà ông ấy lại đỡ hao tổn phúc đức ! ! 


(còn tiếp)

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire