lundi 18 décembre 2017

Poèmes - Tran Quang Phong - Khaly Cham - Phulangsa


MÙA DỊU DÀNG RẤT THẬT
thơ KHALY CHÀM

có thể những lời tôi hứa hẹn
đã trờ thành giấc mơ nở trọn vẹn trên ngực em
không hề đơn điệu khi muốn thể nghiệm về nỗi nhớ
mùa lang thang tìm ánh sáng tỏa ra từ môi người
thật đẹp, dường như chính là sự quyến rủ

em yêu. gió và mưa tìm chỗ ký thác giai điệu
niềm hân hoan của những mầm sinh không cần thời gian giả định
ngôn ngữ mùa dịu dàng luôn thì thầm
cho dù tôi đang trôi như mây về cõi vô biên
nhưng lòng không nguôi ước vọng

em nào biết. tôi đếm từng khoảng cách bóng mình
trên bao con đường mặt trời rụng tím tia tử ngoại
chờ một giọng nói xuyên qua linh hồn
vỗ về những câu thơ già nua chờ giờ đột tử

em ơi. hãy nói với mọi người
có ngày tháng của mùa dịu dàng rất thật
tôi đang hình dung về một nụ cười trong nguyên vẹn hồi ức
sẽ tươi thắm cho ngày mai cùng dự ngôn ca tụng tình yêu

https://vi-vn.facebook.com/www.hopluu.net/


TRẦN QUANG PHONG

NHỮNG BƯỚC CHÂN PHÙ SA

Những con mắt đau đáu cánh đồng
Đàn bò lặng lẽ trở về dưới nắng vàng lụn tắt
Tiếng gàu khua giếng cổ rêu phong trong vắt
Thời gian róc rách ánh trăng

Góc phố khuya khoắc khoải đèn vàng
Con bé ôm di ảnh mẹ ru giấc ngủ mồ côi bên vỉa hè quê xứ
Rạ rơm lửa cháy
Xua tan lạnh buốt giấc mơ
Cánh đồng vùi xác những câu thơ
Những câu thơ mục ruỗng vùi xác những con người mộc mạc
Đất vẫn xanh man mác
Và cánh cò vẫn ráng đỏ chiều hôm
Những bước chân phù sa ấm áp cánh đồng
Cánh đồng dưỡng nuôi những ngôn từ cội rễ
Em mang hơi thở phù sa nồng nàn góc phố
Nồng nàn môi đỏ đêm nay…
Những bước chân phù sa sao vẫn cứ thơ ngây



NHỮNG PHẬN NGƯỜI BÙN ĐẤT

Mở cửa thời gian khoắc khoải gió đồng hoang
Những phận người long lanh bóng tối
Như nụ quỳnh bối rối
Đợi chờ trắng muốt đêm trăng
Như cánh vạc ca dao đẫm ướt đêm sương
Cọng lau buồn bạc đầu hiu hiu gió bấc
Chiếc thuyền nan trăm năm miệt mài ngược xuôi con nước
Ru xanh giấc ngủ bãi bờ
Đất hồn nhiên như giấc mơ trẻ thơ
Trẻ thơ ngạc nhiên nhìn giấc mơ máu đổ
Cụ già run rẩy cõng giấc mơ chít khăn tang đi qua cơn lũ
Quê xứ con người chỏng chơ trôi dạt về đâu
Đất hiền hòa như chiếc vành nôi
Vành nôi đong đưa nhịp cội nguồn êm ả
Mẹ tóc bạc bên vành nôi đăm chiêu têm cánh trầu hoàng hôn bên cửa sổ
Ngóng bóng cha về tăm mù bụi đỏ lả chân xiêu
Những ruộng đồng phì nhiêu
Những phận người nồng nàn bùn đất
Câu thơ cỏ mục
Xương máu ngủ vùi

Những phận người nương náu những phận người



phulangsa

HOANG MANG

Cuối năm đầu đông lạnh lẽo
Gió mưa mặc sức dập vùi
Vườn hoang bỏ không chăm sóc
Lá khô vẫn lặng lẽ rơi

Vắng xa trong lòng thổn thức
Thì thầm không thốt nên lời
Biết người xa xôi nơi ấy
Trái tim lo lắng đơn côi

Đôi khi đi dưới tuyết rơi
Áo dày, mũ găng ấm áp
Thương ai sương sa gió rét
Đời người như gió thoảng trôi

Buồn thay cũng một kiếp người
Kẻ thì gian khổ tơi bời
Người được ấm no đầy đủ
Công hầu khanh tướng thảnh thơi.

Phận người bùn đất anh ơi
Hồn em như ánh sao rơi giữa đời.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire