lundi 8 juin 2015

Vải thiều ở Paris


Hi các bác ! Không hiểu sao cứ cái gì không kể ngay thì khi định kể lại thì tôi lại chán ! Thế là tôi định kể chuyện ăn vải thiều cho các bác nghe mà bây giờ tôi lại chán quá, không biết làm thế nào ! Hay là các bác thích nghe chuyện bơi lội hơn ? Hay là các bác thích nghe tôi bình luận chính trị ? Còn thơ thì không hiểu sao tôi tịt luôn không làm được nữa, sau bao nhiêu biến cố cuộc đời, lên voi xuống chó !!

Thôi thì lại kể chuyện vải thiều cho rồi ! Nói chung là, tôi theo dõi tình hình, biết được là vải thiều sẽ được bán ở tiệm Thanh Bình Jeunes, tôi mới bèn dùng Google Map để tìm đường đến đấy. Nói chung là xa, nghĩ cảnh trèo đèo lội suối cũng ngại, nhưng chẳng lẽ lại phụ lòng Bộ Công Thương thương mến của ta ? Đang ngồi suy nghĩ thì nhớ ra là con trai hay đi dự câu lạc bộ Toán học gần đấy, thế là bèn quyết định nhờ vả chàng.

Lục hết các túi được khoảng 19 euros, tôi mới bèn dặn cậu ấy là : theo thông tin của mẹ thì vải thiều được bán khoảng 6 ơ rô một ký, nhưng hình như đấy là giá bán của Việt Nam, chứ chưa phải giá bán ở Pháp. Vậy con cầm 19 ơ rô này, nếu đúng là 6E /kg thì con mua ba ký, 1 ơ rô còn lại phần con, nếu 7E/kg thì con mua hai ký, nếu đắt hơn thì con mua 1,5kg, nói chung là với số tiền này làm sao mà con mua được nhiều vải nhất. Là tôi nói dài dòng như vậy cho cậu ấy hiểu đúng ý mẹ, chứ còn từ hồi cậu ấy đến tuổi thiếu niên tới nay, thì tôi nhờ cậu ấy làm toán rất khỏe, chỉ cần đặt vấn đề, còn cậu ấy sẽ tính toán giải pháp !

Sau đó thì con trai lên đường, còn mẹ thì ngồi nhà chờ ăn vải thiều. Nói vậy chứ tôi quần quật chuẩn bị bánh trái, nước uống, ly chén, bóng bay, vv. sau đó là trông một đám trẻ con mời tới mừng sinh nhật cô nương, sau đó là nói chuyện với mẹ chúng nó, rồi nói chuyện với hàng xóm, ong hết cả thủ, uống rượu vin rosé ướp lạnh nhiều quá say sưa, mà mỗi lần say thì tôi rất thích nói chuyện mà lại thấy cái gì cũng buồn cười. Trời sao mình định kể chuyện vải thiều mà cứ lạc đề đi đâu ấy ! Thôi tôi tạm gửi cho các bác đọc đoạn này trước nghen !

Sau đó thì bạn bè lần lượt ra về, tôi thì dọn dẹp bàn ghế, lau chùi quét dọn chút ít, vì bàn tiệc bày trong sân, chén dĩa thì bằng giấy ăn xong cứ thế là quăng đi. Chuẩn bị bữa tối, mà ngóng mãi con trai chưa thấy về, hình như cậu ấy có bồ nên hay đi chơi về trễ, tôi cũng tế nhị không hỏi, chỉ dặn là phải cẩn thận kẻo có em bé sớm là mẹ lại phải chăm, làm cậu ấy cứ cười tủm tỉm. Sau đó thì cậu ấy về, mang theo một bịch vải thiều. Tôi bèn nếm thử ngay, nhưng mà quả thật là mình xúc động quá, vì kể từ lần cuối cùng tôi ăn vải thiều đến nay, có dễ cũng hơn ba chục năm rồi !

Nhìn quả vải thiều tròn mọng đẹp mắt lắm, nhưng không giống lắm với vải thiều hồi còn nhỏ minh ăn, vì nó không tươi bằng, mà cũng không có cành lá, nhưng dù là như vậy thì cũng ăn đứt vải thiều Madagascar rồi ! Tôi bóc quả vải thiều ra, thấy bên trong tròn trắng như viên ngọc, lòng thấy bồi hồi, tưởng mình là Dương Quý Phi, vì phải bao nhiêu công sức của mọi người mới mang được quả vải tươi đến cho mình ăn chứ ! Cho quả vải vào miệng, chưa kịp thưởng thức, thì Đường Minh Hoàng nghe nói vải giá 10E/kg, bèn làu bàu phát biểu điều gì đấy khiến mình suýt nghẹn, nhưng may quá quả vải ngon ngọt nó cứ tự động trôi tuột xuống cổ họng !

Ôi tôi cứ kể mãi mà không xong, phiền các bác cứ phải đi tới đi lui đọc thêm đọc nữa, khổ nhỉ? Ấy tôi lại nhớ hôm nọ có hơn hai trăm bác vào đọc blog, từ bấy đến nay không thấy héo lánh gì nữa, thật là chẳng hiểu ra làm sao ! Thà là chẳng quan tâm tới mình thì thôi, ai lại đột nhiên tỏ lòng quý mến, rồi lại thờ ơ lạnh lùng như thế ! À trong lúc chờ đợi tôi kể xong chuyện, thì tôi mời các bác đọc bài này, bài kể lại phản hồi của người ăn vải thiều ở Pháp, tôi thấy cũng chính xác lắm :

http://vov.vn/kinh-te/vai-thieu-viet-nam-nhan-phan-hoi-tich-cuc-tai-thi-truong-phap-406119.vov




Cháu tôi ở bên Mỹ thì khoe là nó mua hết 5 đô la được 12 quả vải thiều, mẹ nó giận quá mắng rằng, mày tưởng mày là một thằng thiếu da hay sao? Vì sao mày không ăn táo ăn lê là những thức hợp thổ nhưỡng, ngon bổ rẻ, mà lại đi ăn vải thiều ? Bà chị tôi nói chung là dân Việt Nam chính hiệu, bảo thủ, tăm tối, chuyên môn cho con ăn đồ mà nó không thích, làm chúng nó suýt nữa thì suy dinh dưỡng, may nhờ có tôi kịp thời can thiệp, mắng mỏ, tư vấn mãi nên sau này chúng nó mới ổn đấy !


À tôi mới kể tiếp chuyện hương vị vải thiều. Thì lúc ăn vào, tôi cũng hơi ngạc nhiên là ăn không giống vải thiều lắm, cũng khá giống, nhưng dường như trong trí nhớ của tôi thì vải thiều thơm ngọt hơn. Nhưng tôi cũng nghĩ có thể là mình lớn lên thì vị giác cũng thay đổi rồi, không còn tinh tế như xưa nữa, mặc dù vải thiều cũng có vị ngọt thanh, hương thơm dịu chứ không phải thơm gắt, ngọt sắc. Nhưng mà chính như vậy người Pháp họ mới thích, chứ các loại quả ngọt sắc như nhãn lồng, xoài chín họ cũng không thích lắm đâu, vì các bà Tây sợ béo phì với lại tiểu đường. Nhưng mà dù sao đi nữa, thì vải thiều cũng rất ngon, hơn hẳn các loại vải khác của các nước, tôi nghĩ là nếu người Pháp họ nếm rồi, thì các bác thổ dân Madagascar chắc phải chuyển sang trồng cây khác :-D Và mặc dù là vải thiều đắt gấp ba lần vải Madagascar, nhưng mà cùi vải dày hơn chắc cũng gấp 3, 4 lần, cho nên thực ra giá đắt nhưng mà cũng không phải là đắt, "đắt xắt ra miếng".


Và đặc biệt là, trẻ con thích lắm, chúng nó ăn mãi không chán, thật là một thứ trái cây quý (người Pháp họ cũng rất thích thanh long đấy, các con tôi cũng vậy, còn tôi thì thấy hơi nhạt, nhưng cũng dễ ăn). Xin cảm ơn các bác cùng Bộ Công Thương đã có nhiều cố gắng. Chúc các bác buôn may bán đắt, cứ kiên nhẫn làm vài lần, khi bắt đầu có khách hàng quen là ổn. Tôi nghĩ là đặc sản trái cây Việt Nam có hương vị thơm ngon, khi khách ăn quen rồi là họ sẽ ăn mãi. Trung Quốc muốn ăn thì ta cứ bán cho họ, nhưng ta mở rộng thị trường để không phụ thuộc nhiều vào họ nữa ! (Tôi cũng có biếu các bạn Pháp vài quả ăn thử, khi nào họ phản hồi thì tôi sẽ báo cáo các bác, tôi định là nếu họ thấy ngon, thì tôi sẽ mua biếu các thầy cô ở trường của con tôi nhân dịp cuối năm, nhưng không biết từ nay đến lúc tôi tự mình đi mua được, thì vải thiều có còn tươi không).

Chắc là tôi xin dừng ở đây, xin cảm ơn các bác đã đọc :-)



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire