lundi 22 juillet 2013

Espoir timide

Chère âme, si l'on voit que vous plaignez tout bas
Le chagrin du poète exilé qui vous aime,
On raillera ma peine, et l'on vous dira même
Que l'amour fait souffrir, mais que l'on n'en meurt pas.

Ainsi qu'un mutilé qui survit aux combats,
L'amant désespéré qui s'en va, morne et blême,
Loin des hommes qu'il fuit et de Dieu qu'il blasphème,
N'aimerait-il pas mieux le calme du trépas ?

Chère enfant, qu'avant tout vos volontés soient faites !
Mais, comme on trouve un nid rempli d'oeufs de fauvettes,
Vous avez ramassé mon coeur sur le chemin.

Si de l'anéantir vous aviez le caprice,
Vous n'auriez qu'à fermer brusquement votre main,
- Mais vous ne voudrez pas, j'en suis sûr, qu'il périsse !

François Coppée (1842-1908)

Hy vọng rụt rè

Tâm hồn thân thương, nếu người ta thấy anh thầm thương xót
Nỗi buồn của nhà thơ bị lưu đày thương yêu anh
Người ta sẽ chế nhạo nỗi phiền muộn của em, và thậm chí còn sẽ nói
Rằng tình yêu khiến ta đau, nhưng không ai chết vì yêu.

Như một người què cụt sống sót sau cuộc chiến
Người tình tuyệt vọng bỏ đi, buồn bã và nhợt nhạt
Xa những con người hắn chạy trốn và Thượng đế hắn báng bổ
Liệu hắn không thích hơn sự yên tĩnh của cái chết ư ?

Đứa trẻ thân yêu, cầu cho trước hết ý nguyện của anh được thực hiện !
Nhưng, như là người ta bỗng thấy một tổ đầy trứng chim chích,
Anh đă lượm được trái tim em trên đường.

Nếu anh hứng lên muốn tiêu diệt nó luôn
Anh chỉ cần đột ngột đóng chặt bàn tay lại,
Nhưng anh không muốn, em chắc thế, là nó chết !

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire