lundi 24 mars 2014

Thương Chánh Tín





Thực ra tôi cũng không phải là fan của Nguyễn Thành Luân, hồi ấy tôi thích vẻ đẹp trai của Roméo hơn, nồng nhiệt, lãng mạn, thanh tao, chứ tôi không thích một ông trông lạnh lùng và bảnh bao, hoàn hảo. Nhưng tôi nghĩ là tôi thích con người chân thật, thẳng thắn kiểu miền Nam của ông Chánh Tín.

Điều mà tôi cũng đồng ý với mọi người, là ông ấy là một nghệ sĩ lớn. Thậm chí bây giờ, chỉ nghe giọng nói bình thường của ông ấy thôi, cũng thấy đó là một giọng nói thật là đẹp, truyền cảm. Diễn xuất của ông ấy đã từng đem lại niềm vui và mơ mộng cho biết bao người. Cả đời ông ấy cũng chỉ làm nghệ thuật, kiếm sống bằng lao động nghệ thuật. Ông ấy có giàu lắm không ? Có vinh quang lắm không ? Có nhận nhiều hơn là những gì mà ông ấy cống hiến không ? Đấy là những câu hỏi mà, nếu trả lời được, thì chúng ta mới thực sự đánh giá được giá trị sức lao động của người nghệ sĩ. Và nếu đánh giá được đúng công sức của họ, trả công xứng đáng, thì chúng ta mới có được những người nghệ sĩ lớn.

Vậy mà, Chánh Tín sẽ đã không lâm vào cảnh này, nếu bộ phim mà ông ấy đầu tư vào bao nhiêu tiền của không bị người ta ăn cắp mất (các bác thấy không, ở Tây, ở Mỹ, đâu đâu người ta cũng tồi tệ chẳng kém gì ở ta ! Nhiều người Việt Nam, người Pháp, khi sang Mỹ, họ sửng sốt khi thấy những khu phố nghèo, còn nghèo hơn cả VN nữa, trong khi chỉ có vài nơi trong thành phố được xây dựng đẹp đẽ, hào nhoáng để phô ra cho cả thế giới xem, còn khu Harlem thì giấu kỹ, thật là rất giống lừa đảo, có phải không ạ ? Pháp nữa, những khu phố nghèo ngoại ô thật là buồn thảm, thê lương!)

Những nghệ sĩ thực ra chịu thiệt thòi hơn người thường, vì họ là những người sống bằng cảm xúc trong một xã hội mà lý trí mới được coi trọng. Thực ra con người không thể sống được mà không có cảm xúc, mơ mộng, vì lúc ấy cuộc đời họ sẽ sắt đá, vô cảm khủng khiếp. Thế mà các nghệ sĩ lại bị xem thường, ca sĩ thì là "xướng ca vô loài", hoạ sĩ thì có bao người sống trong đói nghèo mà chỉ nổi tiếng sau khi chết. Ôi nhân tình thế thái ! Đời là cả một đại dương bạc bẽo mênh mông!

 Công sức lao động của Chánh Tín bị đánh cắp, bị ăn cướp, nên ông ấy mới lâm vào cảnh phải đi ăn mày. Ông ấy đáng thương thật, nhưng còn có bao kẻ đáng khinh bỉ mà chúng tự cho phép mình khinh thường ông ấy. Tôi cho là chính là cả xã hội mới đáng khinh nếu chúng ta tự cho phép mình đối xử với những nghệ sĩ của mình như vậy.

 Còn anh Anh Quân thì có một tính cách rất ghê tởm. Cha anh ấy làm ăn cùng ông Chánh Tín, thì ông ấy cũng phải có đầu óc, nghĩ trước nghĩ sau, chứ có phải trẻ con đâu. Ai bắt được ông ấy đưa nhà đi mà thế chấp ? Khi làm ăn thành công, thì ông ấy có chia tiền không, hay ông Chánh Tín ăn hết một mình ? Khi làm ăn thất bại, thì lại lôi tình cảm ra đòi tiền ông ấy.  Đấy gọi là đầu cơ tình cảm chứ chẳng phải làm ăn, thật là phát ói lên được.


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire