mercredi 9 juillet 2014

Bi kịch của Việt Nam là sự vô ơn

Ôi viết ra thì dài lắm, nói chung là từ cá nhân tới cộng đồng, đặc điểm nổi bật nhất của dân ta là sự vô ơn. Vì sao mà vô ơn, tôi có một giả thuyết là do đất nước ta được ưu đãi, khí hậu ôn hòa, ít người bị chết đói, chết rét, cho nên ta cứ tưởng là trời sinh voi, trời sinh cỏ, chứ không có ai làm ơn gì cho ta hết.

Vậy mà, chính sự vô ơn làm cho ta bạc nhược, lười nhác, hèn hạ đi. Người ta làm ơn cho mình, mình nhận xong rồi phủi tay, chờ người khác làm ơn tiếp. Cho nên là không có nỗ lực cố gắng gì cả, tối ngày tính chuyện nhờ vả, ăn mày, người ta giúp mình xong còn thù người ta, hoặc cho là người ta ngu.

Mới đây ông Trương Tấn Sang nói chuyện Việt Nam chịu ơn Trung Quốc, làm mọi người nhảy đông đổng lên. Ai ơn Trung Quốc thì chưa biết, nhưng mà cứ nhận tiền của người ta, thì là mang ơn người ta. Tiền của người ta cũng là mồ hôi công sức người ta lao động vất vả mà ra chớ bộ, ăn không của người ta mà không áy náy gì hết à ? Theo nguyên tắc này, thì ta mang ơn Trung Quốc (tất nhiên là TQ cà chớn không có làm ơn không đâu, nhưng mà ai biểu lấy tiền của nó?), mang ơn Mỹ (cho nên bây giờ Việt Kiều ta ở bên Mỹ mới phải đi làm nail để trả ơn họ), mang ơn Nhật (mặc dù Nhật làm ta chết đói 2 triệu người hồi năm 1945, nhưng ai biểu hồi đó miền Nam ngồi ăn một mình, mặc kệ miền Bắc chết đói? Trong nhà với nhau mà còn đối xử với nhau như thế, thì trách ai?), cũng có mang ơn Liên Xô đó !

Nói chuyện mang ơn rồi, rồi bây giờ ta nói chuyện trả ơn. Làm ơn thì không có chờ người ta trả ơn cho mình, nguyên tắc là vậy, nhưng mà người chịu ơn thì vẫn phải trả. Người ta giúp mình để cho mình bớt khổ, thì mình phải chăm chỉ lao động để mình tiến bộ lên, để người ta khỏi phải giúp nữa. Mình trả ơn thì cũng không phải trả cho người làm ơn, mà là trả cho người khác. Ví dụ người ta giúp mình khi mình nghèo, thì mình hết nghèo thì giúp người nghèo khác. Người ta giúp mình học hành, thì mình học thành tài rồi thì mình cũng giúp cho người khác học. Vì nhớ ơn người giúp mình mà mình giúp người khác. Nếu người giúp mình họ trở mặt, thì mình cũng không vì thế mà làm hại người ta; nhưng phải nhớ là lần sau không nhận ơn của người ấy nữa.

Còn cái bọn vô ơn, cứ ăn không của người khác, rồi phủi tay, trả oán, thì đừng có hòng mà mong khá nổi. Bây giờ, các bác đòi dân chủ, đòi Mỹ tới cứu (Mỹ gởi ba cái tàu khu trục tới rồi mà còn chửi họ là không dám làm gì, gởi được ba cái tàu tới cũng khối tiền đó nghe !), thế các bác là ai mà người ta phải bỏ tiền của ra tới giúp, tới cứu các bác ?




Tôi thấy bên Ukraine họ cũng giống y như mình, cứ ngồi ăn không của người khác, ăn hết của Nga rồi lại muốn ăn của Âu, Mỹ, càng ăn càng lười, càng tham nhũng, càng không khá nổi. Phụ nữ thì lười học, dốt nát, tối ngày chỉ lo làm đẹp để làm vừa lòng các anh; các anh tưởng ngon lành, hóa ra cũng dở ẹt, bây giờ hết cách, chỉ còn cách đánh nhau, giết nhau thôi.


Thôi chịu khó tự mình cố gắng đi nha, nhờ người khác ít thôi, cái gì cần lắm mới nhờ, mà nhờ là phải nhớ ơn người ta.

Tôi nói thêm một chuyện khác là ta đang tuyên bố rất hùng hồn về chủ quyền Hoàng Sa của Việt Nam, xong câu kết luận lại là "cùng đàm phán với TQ về chủ quyền Hoàng Sa", thì tôi nói là không có đàm phán gì cả, Hoàng Sa là của Việt Nam, đừng có mà đem Hoàng Sa ra mà trả ơn, các bác gián điệp Tàu ạ !

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire