lundi 11 novembre 2013

Puisqu'à si beau Soleil j'ai mon aile étendue

Puisqu'à si beau Soleil j'ai mon aile étendue, 
Plus mon désir me pousse et m'élève là-haut, 
Plus je perds mon séjour, plus mon désir est chaud, 
Je méprise la terre et surmonte la nue.

Je ne crains le malheur ni la perte connue 
Du jeune audacieux, ni son funèbre saut ; 
Bien que je tombe ainsi, chétif, il ne m'en chaut :
La mort pour tel dessein n'épouvante ma vue.

Mon coeur s'écrie alors, étonné du danger : 
" Malheureux, où vas-tu si prompt et si léger ? 
Toujours un repentir suit pareille entreprise. "

Non, ne crains point, mon coeur, aide-moi seulement. 
Celui meurt au berceau qui son bonheur méprise, 
Et qui meurt comme nous vit éternellement.

Siméon-Guillaume de LA ROQUE   (1551-1611)


Vì cánh tôi đã chạm tới mặt trời đẹp thế 
Ham muốn càng đẩy tôi và nâng tôi lên cao,
Càng mất nơi nương náu, ham muốn càng nóng bỏng
Tôi khinh thường mặt đất và vượt trên mây cao.

Tôi không sợ bất hạnh hay mất mát từng biết
Của chàng trai táo bạo, hay cú nhảy tang thương;
Dù tôi rơi như thế, mỏng manh, đâu đáng ngại
Cái chết vì mục đích này chẳng khiến tôi thấy hãi. 

Trái tim tôi kêu lên, kinh ngạc trước hiểm nguy
"Kẻ đáng thương, ngươi đi đâu nhanh và nhẹ bỗng?
Luôn luôn hối hận sẽ theo sau việc ấy"

Không, đừng sợ, trái tim, hãy giúp ta
Kẻ nào chết trong nôi êm thì khinh thường hạnh phúc,
Kẻ nào chết như chúng ta thì sống đời đời.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire