mardi 3 septembre 2013

Núi thần - Thomas Mann (2)

Chúng ta có thể đoán rằng HC hẳn sẽ có một thái độ khác hơn những người bình thường về cái chết. Điều đặc biệt hơn là, đó là những cái chết của những người liên quan trực tiếp đến chàng, theo nghĩa họ là những người đem đến cho đứa trẻ tình yêu thương mà nó cần. Một sự chia tay với người thân yêu nhất của nó, đối với một đứa trẻ, đã chứa đựng nhiều lo lắng, khổ sở, chúng ta có thể cảm thấy dường như là đối với chúng, đó là một sự chia tay vĩnh viễn, một sự biến mất đột ngột như là cái chết. Trong trường hợp của HC, mỗi lần chia tay ấy đều thực sự là một cuộc chia tay vĩnh viễn.

Khi tới bệnh viện lao, ngay lập tức HC được tắm mình vào tất cả mọi biểu hiện hết sức đa dạng của cái chết, mà chàng thực ra đã có kinh nghiệm. Bắt đầu bằng việc người anh họ Joachim Jiemssen kể về việc vào mùa đông, người ta phải vận chuyển xác chết xuống núi như thế nào (bằng xe trượt băng), điều khiến HC đã không thể nhịn được cười. Cái chết, mà HC vốn dành cho nó sự tôn kính ít nhất là về hình thức, vì đã được tham dự nhiều lần vào những nghi thức tang lễ, đã mất đi ngay lập tức vẻ thiêng liêng của nó. Vừa đến nơi, chàng được biết mình sẽ được ở trong một phòng mà trước đó hai ngày, một cô gái người Mỹ đã chết, và người ta đã nhanh chóng dọn dẹp nó để đón chàng. Những câu chuyện tương tự, càng lúc càng bi thảm, xuất hiện với một tần số dày, ngay từ đầu, và không thể ngăn được những trận cười của chàng, thậm chí là chính là chúng là nguyên nhân của những trận cười ấy.

Khi HC (và chúng ta) bắt đầu làm quen với những nhân vật ở trong bệnh viện lao này, chúng ta sẽ nhận thấy rằng, những bệnh nhân ấy tạo thành một cộng đồng đặc biệt, những người "ở trên này", dùng từ của Joachim, để phân biệt với những người bình thường, được gọi là những người "ở đồng bằng". Đó là một nhóm nhỏ những người tiếp xúc gần như hàng ngày với cái chết, trong một thời gian thường là dài, ít nhất là vài tuần, vài tháng, có thể là nhiều năm, hoặc thậm chí là vĩnh viễn. Không có gì đáng ngạc nhiên là HC cảm thấy phù hợp với một cộng đồng như vậy, hẳn là chàng nhận ra là họ giống mình, chỉ trừ việc là chàng không bị bệnh như họ. Nhưng ngay khi gặp bác sĩ trưởng Behrens lần đầu, ông này đã yêu cầu chàng cư xử như mọi người khác, như thể chàng cũng là một bệnh nhân. Nghĩa là hàng ngày cũng ngậm nhiệt kế (nó có khác hàn thử biểu không nhỉ ? hehe - phulangsa) để đo nhiệt độ, và tuân thủ theo các chế độ, kỷ luật của bệnh viện. Điều này lại càng làm cho HC cảm thấy thích thú.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire