mardi 21 janvier 2014

Thất vọng tình yêu và nghề chăm trẻ



Có một dạo người ta rất chê bai, bài trừ nhạc sến, họ cho đó là một thứ nhạc tầm thường, dễ dãi. Tôi thì sống ở miền Nam, quen nghe nhạc sến. Tôi bèn thử nghe lại, và tôi tự hỏi vì sao mà rất đông người trong xã hội ta không thấy được vẻ đẹp của nó. Đó là vẻ đẹp của sự truyền cảm, của tình yêu giản dị nhất, được truyền từ trái tim đến trái tim.

" Em vui nhiều không ?
Khi mặt trời lên trên khóm tre
Con chim xinh xinh nó chuyền cành me,
Xuống đậu sau hè uống giọt nắng hồng.
Em thương nhiều không ?
Lưng ngoại đã còng vì thời gian..."
(Hàn Châu - Về quê ngoại)

Và tôi thấy xấu hổ thay cho các ca sĩ miền Bắc, nhiều người tự xưng là diva, có chất giọng rất đẹp, có luyện tập bài bản, khi họ hát thì khoe được tất cả những vẻ đẹp của giọng hát của mình, nhưng họ hát cho riêng họ. Và những "ca sĩ nhạc sến" của miền Nam, bị khinh thường, thì họ mở lòng ra mà hát, nên lời hát của họ chạm được tới những trái tim. Người ta hiểu được nhau bằng trái tim.

Tôi vừa bắt đầu buổi sáng của mình bằng một bài báo tồi, trong ấy nhốn nháo đủ loại lập luận không óc, không tim:

http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/158784/dieu-nhuc-nhoi-sau-ban-an-danh-cho-2-bao-mau.html

Điều tồi tệ nhất là ở cái kết luận kém cỏi, rằng là nguyên nhân quan trọng nhất của bạo hành trẻ mầm non nằm trong câu trả lời của Đông Phương, khi được toà hỏi vì sao chọn nghề trông trẻ. Chắc là Đông Phương sẽ không bao giờ dám trả lời là cô ấy yêu trẻ nữa, trong khi mà, tôi biết là cô ấy yêu trẻ thật! (Ôi từ khi nào ta phải xấu hổ vì ta yêu, trong khi mà tình yêu là điều tốt đẹp duy nhất của nhân loại ?)  Đông Phương trả lời rằng, vì đó là "một công việc nhẹ nhàng, có thời gian chăm sóc gia đình". Đấy là câu trả lời chân thật nhất, và tuyệt diệu nhất, và phù hợp nhất với một người chăm trẻ. Vì một người chăm trẻ tốt là một người thích và dành thời gian chăm sóc người khác, là một người yêu những gì nhẹ nhàng, và chọn một công việc phù hợp với mình không phải vì nó đem lại nhiều tiền.

Còn Thiên Lý, khi tôi xem clip, thì tôi mỉm cười, vì cái cách cô ấy đánh trẻ con, động tác từ tốn, có tính toán, đánh đủ mạnh nhưng không quá mạnh, lúc cô ấy kéo quần ra để đánh vào cặp mông rất xinh, là tôi biết cô ấy yêu trẻ. Một người yêu trẻ thực sự đáng giá vạn lần những cô trông trẻ chuyên nghiệp, vì họ cảm nhận được giới hạn nguy hiểm cho trẻ. Một cô giáo dùng băng keo dán thật chặt miệng một em bé đang khóc, đấy mới là một kẻ vô cảm không bao giờ nên cho lại gần trẻ em. "Trong một diễn biến khác", lại có một bà hiệu trưởng trường mầm non la lối rất to là phải phạt các cô ấy 18 năm tù, vv. Tôi muốn hỏi bà ấy là trong cái trường mầm non của bà ấy, và trong tất cả những trường mầm non khác, có dán thông báo cấm các cô giáo không được dán miệng trẻ khi chúng khóc không, vì điều đó rất nguy hiểm, vì chúng sẽ bị nghẹt thở mà chết ? Nếu không, thì bà còn tồi tệ và đáng đi tù hơn hai cô bảo mẫu này, vì nhiệm vụ tối thiểu nhất, không thể thiếu, của một trường mầm non, là đảm bảo an toàn cho trẻ. Chừng nào điều ấy còn chưa được hiểu ra, thì thỉnh thoảng sẽ lại có một đứa bé, được học trường tốt, với cô rất đáng yêu, nhưng lại đột ngột lăn ra chết không rõ lý do.

Tất cả những điều này mà tôi nói, sẽ chỉ có rất ít người nghe, tôi biết. Bởi vì ở cái xã hội khinh nhạc sến này, con người không còn khả năng nói với nhau bằng trái tim nữa. Nhưng tôi sẽ còn nói nữa và nói mãi, tôi sẽ lần lượt réo tên tất cả các ông nổi tiếng, cho đến khi nào tôi kiệt sức thì thôi. Tôi sẽ làm điều ấy vì những con người tốt, giản dị và nhân hậu bị bạc đãi bởi những kẻ không có tim, mà thậm chí chúng cũng không bao giờ biết mình sống để làm gì!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire