Còn cái con mẹ điên này, tổ cha con mụ thấy người sang bắt quàng làm họ ! Mụ đến nghe hội thảo thì mụ ngồi yên đấy mà nghe, việc gì mụ phải xông đến bắt tay lãnh tụ? Mụ tưởng tôi đi dự hội thảo ở Paris IV mà tôi lên bắt tay từng vị giáo sư chủ tịch được à? Hay là tôi muốn hôn GS NBC thì ông ấy có để yên cho tôi làm không? An ninh Mỹ chán thật, sao lại để cho một con mẹ điên hết lần này đến lần khác tới khủng bố lãnh đạo của ta như thế?
Khách mời bị đuổi khỏi sự kiện có Thủ tướng Phúc vì 'mối nguy an ninh'
Hoàng Long
VOA
Đó là một sự 
kiện đặc biệt quan trọng mà chị Genie Nguyễn Thị Ngọc Giao không thể bỏ 
lỡ. Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc có bài diễn văn tại một viện 
nghiên cứu chính sách ở Washington sau khi hội kiến Tổng thống Mỹ Donald
 Trump hôm 31 tháng 5. Nhiều quan chức cao cấp của Việt Nam cũng góp 
mặt.
Là người thường
 xuyên tham dự những sự kiện liên quan đến Việt Nam và Châu Á được tổ 
chức ở Mỹ, chị Giao là một trong những người đầu tiên đến trụ sở Quỹ Di 
sản (Heritage Foundation), nơi ông Phúc có bài phát biểu. Sau khi đăng 
ký và đi qua kiểm tra an ninh, chị đi vào hội trường với ý định tìm một 
chỗ ngồi tốt ngay chính giữa, sau hai hàng ghế được dành riêng cho các 
quan chức Việt Nam vẫn còn để trống.
Khách tham dự 
bắt đầu đổ vào mỗi lúc một đông. Sự kỳ vọng gia tăng trong khi còn vài 
phút nữa là tới giờ Thủ tướng bắt đầu đọc bài diễn văn, theo lịch trình 
diễn ra vào 5 giờ chiều thứ Tư tuần trước.
Đó là lúc chị Giao bị yêu cầu phải rời khỏi hội trường ngay lập tức. Lý do: Chị bị xem là “mối nguy an ninh.”
Phóng viên này 
của VOA cũng có mặt trong hội trường nơi diễn ra sự kiện này. Dù không 
nhìn thấy khoảnh khắc chị Giao bị mời ra ngoài, VOA trước đó nhìn thấy 
chị Giao đến bắt tay và chào hỏi những quan chức cao cấp của Việt Nam 
ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bao gồm Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nguyễn Chí 
Vịnh, Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lâm, Bộ trưởng Bộ Công thương Trần Tuấn 
Anh và Đại sứ Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc Nguyễn Phương Nga.
Đại sứ Phương Nga đứng lên chào và mỉm cười khi chị Giao tới bắt tay và trò chuyện.
“Họ cũng nói 
chuyện nhã nhặn thôi,” chị Giao thuật lại sự việc với VOA. “Ý của tôi là
 muốn đặt câu hỏi sau này cho nên muốn chờ ông Phúc nói chuyện xong rồi 
thì có dịp sẽ phỏng vấn và nói chuyện với họ.”
Nhưng không lâu
 sau khi chị quay trở lại chỗ ngồi để viết câu hỏi, chị nhận thấy mình 
bị săm soi bởi những người mà chị nói là “mật vụ cộng sản.” Chị cho biết
 một nhân viên an ninh người Mỹ đến chỗ chị ngồi và mời chị ngoài. Chị 
nhanh chóng nhận ra rằng sự hiện diện của chị là một vấn đề đối với các 
nhân viên an ninh Việt Nam và chị sẽ không được phép tham dự sự kiện 
nữa.
“Khi mà đi ra 
thì thấy mấy người mật vụ của cộng sản Việt Nam đứng ở ngoài khá đông, 
chắc cũng phải trên năm người. Họ nhìn tôi xong họ gật gật đầu với nhau 
nói là, ‘Đúng rồi.’ Họ hỏi tôi là tại sao vào đây. Tôi nói là tôi là 
khách của Quỹ Di sản,” chị kể.
Chị Giao nói khi chị cố gắng giải thích chị có tên trên danh sách khách mời và được cấp guest pass (mẩu
 giấy xác định khách tham dự sự kiện), các nhân viên an ninh của phái 
đoàn Việt Nam khăng khăng đòi chị trả lại mẩu giấy này trong khi nhân 
viên an ninh của Quỹ Di sản hối thúc chị chấp hành yêu cầu đó.
Chị cương quyết từ chối và đòi được nói chuyện với giới chức cao cấp của Quỹ Di sản, theo lời chị.
“Lúc đó mấy 
người mật vụ của Việt cộng họ có vẻ khó chịu lắm. Họ nói là ‘Chị có giấy
 mời không, chúng tôi có mời chị đâu, tại sao chị đến đây?’ Tôi cũng 
không muốn nói gì tại vì tôi nghĩ họ là khách của Quỹ Di sản. Tôi cũng 
là khách và tôi thường đến Quỹ Di sản nhiều nữa, thì tôi thấy thái độ đó
 không chấp nhận được.
“Tôi mới nói là
 tôi là công dân Hoa Kỳ, ở đây có quyền tự do báo chí, tôi đến đây là 
nhân danh báo chí và có sự đồng ý mời của Quỹ Di sản. Đây là chuyện bình
 thường ở Hoa Kỳ, đây không phải là Việt Nam.”
“Nhưng mà mấy 
người đó rất là khó chịu, có lẽ là họ sợ gần đến giờ ông Phúc đến thì họ
 làm dữ lên. Họ đòi mấy người nhân viên an ninh mang tôi ra. Tôi không 
ra. Ông nhân viên an ninh mới nói là kêu cảnh sát.”
Chị Giao kể chị
 buộc lòng phải đi theo nhân viên an ninh này và tranh cãi kéo dài từ 
trong thang máy ra ngoài cửa tòa nhà. Một phần cuộc tranh cãi được ghi 
lại bởi một người gốc Việt đứng ở bên ngoài chờ gặp Thủ tướng Việt Nam.
“Thưa bà, chúng
 ta nói như vậy đủ rồi,” nhân viên an ninh này đáp trong khi chị Giao 
liên tục đòi ông này giải thích. “Tôi đã trả lời bà rồi. Họ nói là mối 
nguy an ninh.”
“Nhưng sao họ lại sợ tôi?” chị Giao tiếp tục chất vấn trong khi bị dẫn ra khỏi khuôn viên tòa nhà.
“Thưa bà, tôi không biết,” nhân viên an ninh này nói.
Quỹ Di sản không hồi đáp những email và cuộc gọi điện thoại của VOA hỏi về vụ việc.
VOA đến tận nơi
 để tìm gặp nhân viên an ninh áp tải chị Giao ra khỏi tòa nhà. Người này
 xưng tên là Robert Fisher và từ chối bình luận.
Sau đó, cấp 
trên của ông Fisher cũng bước ra trao đổi với VOA. Ông này cũng từ chối 
bình luận và đề nghị VOA chuyển những câu hỏi sang bộ phận báo chí của 
Quỹ Di sản.
“Bộ phận báo chí đang bận không tiếp xúc được,” ông này nói.
Chị Giao, Chủ 
tịch Hội Tiếng nói Người Mỹ gốc Việt chuyên cổ súy sự tham gia dân sự 
thông qua hoạt động tổ chức cộng đồng ở quanh khu vực thủ đô Washington,
 cho biết đây không phải là lần đầu tiên chị gặp phải sự đối xử này. Đó 
là bởi vì chị thường hay tham dự những sự kiện có quan chức Việt Nam tới
 phát biểu và đặt những câu hỏi liên quan đến dân chủ-nhân quyền khiến 
họ bối rối, theo lời chị.
“Thật sự lần đó
 thì tôi không bị mời ra ngay lúc đó nhưng mà những lần sau khi mà có 
ông [Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình] Minh hay ông [Chủ tịch nước Trương 
Tấn] Sang đến, tôi muốn tham dự thì tôi không được [cho vào],” chị Giao 
kể về một trải nghiệm tại Viện Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS), 
nơi thường hay tổ chức những buổi nói chuyện của các quan chức Việt Nam 
tại Washington. “Họ gửi email mời dự, mình trả lời RSVP (hồi âm) nhưng 
mà khi mình đến thì họ không đồng ý cho mình tham dự.”
Thành tích nhân
 quyền của Việt Nam vẫn bị nhiều tổ chức vận động nhân quyền quốc tế chỉ
 trích vì hạn chế những quyền căn bản như tự do ngôn luận, báo chí, lập 
hội và tôn giáo trong khi các nhà hoạt động nhân quyền và blogger thường
 xuyên bị sách nhiễu, hăm dọa, tấn công và bỏ tù, theo tổ chức Theo dõi 
Nhân quyền.
Chị Giao mô tả 
mình là một người có thái độ “khá ôn hòa” và muốn đối thoại thẳng thắn 
trong tinh thần mang tính xây dựng. Vì thế, chị nói chị thường chủ động 
đến bắt tay chào hỏi những quan chức này. Nhưng thái độ dè chừng và khép
 kín của họ khiến những cuộc trao đổi khó khăn hơn, như khi chị tìm cách
 tiếp xúc với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh trong một lần ông 
đến dự cuộc tọa đàm tại CSIS.
“Không biết vì 
lý do gì khi mà ông Phạm Bình Minh đi ra cửa, ông ấy đi ngang chỗ tôi, 
tôi thực sự mà nói chỉ là một người bình thường, ông ấy đi ngang thì 
mình cũng đứng lên chào, không biết sao ông ấy rất là sợ,” chị kể.
“Ông ấy thấy 
mình đứng lên muốn chào thì ông ấy lùi lại và người bảo vệ thì lại tưởng
 tôi muốn làm gì ông ấy, nhưng mà thấy họ rất là sợ.
“Trong tâm của 
họ lúc nào cũng nghĩ những người Việt Nam ngoài này là đối thủ của họ 
chứ họ không nghĩ là chúng ta là những người Mỹ gốc Việt, chỉ muốn cho 
Việt Nam được tốt đẹp hơn.
“Trong lòng họ rất sợ hãi, đó là điều tôi nhận thấy,” chị chia sẻ.
Chị Giao nói sự
 việc ở Quỹ Di sản khiến chị “hơi bực mình” nhưng không khiến chị nản 
lòng. Và chị vẫn muốn đến dự những buổi nói chuyện có sự hiện diện của 
các quan chức Việt Nam.
“Chúng tôi là 
người Mỹ gốc Việt, chúng tôi nghe được người dân thì chúng tôi phải có 
mặt và phải được lên tiếng,” chị nhấn mạnh. “ Có như thế thì tiến trình 
‘hữu nghị’ mới phát triển tốt đẹp được.”




Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire