jeudi 13 juin 2013

Hợp nhất

Unité

Par-dessus l'horizon aux collines brunies,
Le soleil, cette fleur des splendeurs infinies,
Se penchait sur la terre à l'heure du couchant ;
Une humble marguerite, éclose au bord d'un champ,
Sur un mur gris, croulant parmi l'avoine folle,
Blanche épanouissait sa candide auréole ;
Et la petite fleur, par-dessus le vieux mur,
Regardait fixement, dans l'éternel azur,
Le grand astre épanchant sa lumière immortelle.
«Et, moi, j'ai des rayons aussi !» lui disait-elle.

Victor HUGO   (1802-1885)

Hợp nhất

Bên trên đường chân trời những quả đồi hoe nắng
Mặt trời, bông hoa huy hoàng vô biên
Nghiêng xuống trái đất vào giờ hoàng hôn;
Một bông cúc khiêm nhường, nở bên bờ cánh đồng
Trên bức tường xám, ngả xuống giữa yến mạch hoang
Xòe ra vầng hào quang thơ ngây trắng muốt;
Và bông hoa nhỏ, vươn lên trên bức tường cũ
Nhìn chăm chú trong vòm xanh vĩnh cửu,
Vì tinh tú lớn tuôn tràn ánh sáng bất tử
Nàng nói ,"Và em, em cũng có tia sáng đây này!"

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire