vendredi 28 juin 2013

Jean Ferrat chante Louis Aragon

http://www.youtube.com/watch?v=y6P34xQnwxA

Que serais-je sans toi ?

Que serais-je sans toi qui vins à ma rencontre
Que serais-je sans toi qu'un coeur au bois dormant
Que cette heure arrêtée au cadran de la montre
Que serais-je sans toi que ce balbutiement ?

J'ai tout appris de toi sur les choses humaines
Et j'ai vu désormais le monde à ta façon
J'ai tout appris de toi, comme on boit aux fontaines
Comme on lit dans le ciel les étoiles lointaines
Comme, au passant qui chante, on reprend sa chanson
J'ai tout appris de toi jusqu'au sens du frisson

J'ai tout appris de toi, pour ce qui me concerne,
Qu'il fait jour à midi, qu'un ciel peut être bleu,
Que le bonheur n'est pas un quinquet de taverne
Tu m'as pris par la main dans cet enfer moderne
Où l'homme ne sait plus ce que c'est qu'être deux
Tu m'as pris par la main comme un amant heureux

Qui parle de bonheur a souvent les yeux tristes,
N'est-ce pas un sanglot de la déconvenue,
Une corde brisée aux doigts du guitariste ?
Et pourtant, je vous dis que le bonheur existe
Ailleurs que dans le rêve, ailleurs que dans les nues,
Terre, terre, voici ses rades inconnues.

Louis Aragon (1897-1982)

Em sẽ là gì không có anh ?

Em sẽ là gì không có anh người đã đi tới gặp em
Em sẽ là gì không có anh, một trái tim ngủ trong rừng
Giờ đã dừng lại nơi mặt đồng hồ
Em sẽ là gì không có anh, chỉ là những lời lắp bắp.

Em đã học được từ anh tất cả mọi điều nhân văn
Em nhìn thế giới từ nay theo cách của anh
Em học mọi thứ từ anh, như ta uống nơi nguồn nước
Như ta đọc trong bầu trời những ngôi sao xa xôi
Như khi người qua đường hát, ta hát lại bài ca ấy
Em đã học được từ anh đến tận cảm giác rùng mình

Em đã học được từ anh mọi điều liên quan đến em
Rằng giữa trưa là ban ngày, rằng bầu trời có thể xanh
Rằng hạnh phúc không phải là ngọn đèn dầu nơi quán rượu
Anh đã cầm tay em trong địa ngục hiện đại này
Nơi con người không biết nữa thế nào nghĩa là có đôi
Anh đã cầm lấy tay em như một người tình hạnh phúc

Ai nói về hạnh phúc thường có đôi mắt buồn
Có phải không, thất vọng là tiếng nức nở
Một sợi dây đàn đứt dưới tay người nghệ sĩ
Vậy mà em nói anh nghe, là hạnh phúc có tồn tại
Ở nơi khác hơn giấc mơ, khác hơn trong những đám mây.
Hỡi mặt đất, măt đất, đây những bến cảng vô danh



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire