dimanche 16 juin 2013

Chàng mục đồng tôn kính

Le berger respectueux

Chantons les amours de Lubin,
Nuit et jour il soupire en vain :
Hélas ! sans espérance.
Lise, pourtant, l'aime en secret ;
Mais il l'ignore, et n'oserait
Parler de sa, parler de sa,
Parler de sa constance.

Content d'admirer ses attraits,
Il n'ose approcher de trop près,
Tant Lubin est honnête :
Il croit, sans se rendre suspect,
Qu'on doit, à force de respect,
Mériter sa, mériter sa,
Mériter sa conquête.

Lise, un beau jour, d'un air coquet,
Lui dit: suis-moi dans le bosquet ;
Il court plein d'allégresse,
Charmé de pouvoir à l'écart,
Loin de tout importun regard,
Lui montrer sa, lui montrer sa,
Lui montrer sa sagesse.

Voyez, dit-il, cet instrument
Qui s'anime si tendrement,
Du coeur, c'est l'interprète.
Il dit ces mots d'un ton malin,
Et tout aussitôt dans sa main
Il lui mit sa, il lui mit sa,
Il lui mit sa musette.

Lise la prit nonchalamment ;
La belle était en ce moment
Assise sur l'herbette.
Ses jupons étaient un peu courts ;
Le berger s'enflammait toujours,
Il lui prit sa, il lui prit sa,
Il lui prit sa houlette.

Puis il alla cueillir le thym,
La violette et le jasmin,
Le muguet, la lavande.
Il revint tout chargé de fleurs,
Lise en respirait les odeurs,
Il lui mit sa, il lui mit sa,
Il lui mit sa guirlande.

Comme il en ornait ses beaux bras,
La belle ayant fait un faux pas,
Tomba sur la verdure ;
Ses blonds cheveux flottaient au vent ;
Lubin sans perdre un seul instant,
Lui remit sa, lui remit sa,
Lui remit sa coiffure.

Tandis qu'il prend un soin si doux,
Lise s'assied sur ses genoux
D'un petit air d'aisance.
Eh quoi, dit-il, seulette ici,
Sur un berger placée ainsi,
Sentez-vous sa, sentez-vous sa,
Sentez-vous sa prudence ?

Au village ils sont de retour,
Lise abjurant un sot amour ;
Et fier de sa prouesse,
Lubin s'écriait tout joyeux :
Peut-être, dans un an, ou deux,
J'obtiendrai sa, j'obtiendrai sa,
J'obtiendrai sa tendresse.

Charles BORDES   (1711-1781)

Chàng mục đồng tôn kính

Chúng ta hãy cùng ca tụng
Những mối tình chàng Lubin
Ngày đêm than dài thở vắn
Than ôi, chàng không hy vọng.
Thế mà, nàng Lise bí mật
Yêu chàng; nhưng chàng không hay,
Và chẳng dám nói về lòng,
Về lòng kiên định của mình

Bằng lòng ngắm vẻ quyến rũ
Chàng không dám tới quá gần
Lubin thật là đàng hoàng
Chàng tin, không bị tình nghi
Rằng ta phải, nhờ tôn kính
Mà mới xứng đáng với cuộc
Với cuộc chinh phục của mình.

Nàng Lise, một ngày đẹp trời,
Với vẻ yểu điệu, dặn chàng;
Hãy theo em tới lùm cây
Chàng chạy tới, tràn niềm vui
Mừng rỡ vì được tránh xa
Tất cả ánh nhìn phiền toái
Để tỏ được cho nàng thấy
Sự khôn ngoan, khôn ngoan của mình

Em xem, cái nhạc cụ này
Nó hát thật là âu yếm
Nó thông dịch cho trái tim
Láu lỉnh, chàng nói như vậy,
Và đặt ngay vào tay nàng
Một chiếc, một chiếc, một chiếc kèn.

Lise uể oải cầm lấy
Người đẹp, đúng ngay lúc này
Đang ngồi trên đám cỏ non
Váy nàng hơi một chút ngắn
Chàng mục đồng vẫn cháy bỏng
Chàng bèn cầm lấy cái cây
Cái cây, cây gậy mục đồng

Chàng đi hái cỏ xạ hương
Hoa thạch thảo và hoa nhài
Huệ chuông, rồi hoa oải hương
Trở lại, tay chất đầy hoa
Nàng Lise hít làn hương
Chàng khoác lên nàng một chiếc
Một chiếc, một chiếc vòng hoa.

Khi chàng trang điểm tay xinh
Người đẹp hụt chân một bước
Ngã nhào trên thảm cỏ xanh
Tóc vàng xõa tung trong gió;
Lubin không mất một giây
Chải lại ngay, chải lại ngay tóc cho nàng

Khi chàng chăm sóc dịu dàng
Lise ngồi trên đầu gối
Với một vẻ khá thoải mái
Chàng tự nhủ, sao một mình
Ngồi trong lòng chàng mục đồng
Các bạn có cảm thấy cái
Cái sự thận trọng của nàng ?

Khi họ quay trở về làng
Lise từ bỏ tình khờ
Từ hào về bao kỳ tích
Lubin vui sướng kêu to
Có lẽ trong một hai năm
Tôi sẽ chiếm được, chiếm được
Tôi sẽ chiếm được tình nàng.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire