samedi 21 décembre 2013

Nghệ thuật và sự cứu rỗi

Một trong những phát hiện đẹp nhất đời tôi là phát hiện ra giọng hát Mỹ Châu. Đến nỗi mà tôi sợ là một ngày mạng internet sụp đổ, tôi sẽ không được nghe giọng hát ấy nữa, hoặc là vì sự vô cảm của chúng ta, một ngày nào đó chúng ta không còn lưu giữ được giọng hát của bà, và không ai được nghe giọng hát của bà nữa! Ôi giọng hát mê hồn, ôi giọng hát phi thường! Có người đã từng nói rằng nếu ai chưa nghe thì thôi, còn đã nghe rồi thì sẽ ghiền giọng hát ấy. Tôi sợ rằng với tất cả tài nghệ của tôi, tất cả sự học của tôi, tôi cũng không thể miêu tả nổi giọng hát tuyệt vời nhường ấy!

Một giọng hát được giới chuyên ngành đánh giá là giọng thổ cực trầm, nhưng khi lắng nghe kỹ thì thấy có chất kim, và có cả một dây đàn đã được chế ra và đặt tên nàng. Còn riêng tôi, khi lắng nghe bà hát, tôi lắng nghe từng âm thanh, từng chỗ luyến láy, và tôi không thể bắt chước được những chỗ luyến láy ấy, điều mà tôi thường làm khi lắng nghe những ca sĩ khác. Sự luyến láy tự nhiên khôn tả, truyền cảm mạnh mẽ. Tôi cảm thấy linh hồn mình được cứu rỗi, tôi cảm thấy hạnh phúc trong tất cả những những nỗi đau có thể có trên đời này.

Mỹ Châu kể rằng khi bà hỏi mẹ vì sao mà con thích làm bác sĩ mà mẹ lại muốn con làm ca sĩ, mẹ bà trả lời rằng khi con hát làm người đời khóc, cười, chính là con đã chữa bệnh cho tâm hồn họ.  Tôi tin là Aristote cũng không thể nói hay hơn thế. Người ta đã ghi nhận là có một số giọng hát của các ca sĩ khiến cho bệnh nhân mau lành bệnh. Tôi tin rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ khám phá ra rằng có những bệnh sinh ra từ nỗi đau khổ của tâm hồn, và chính là nghệ thuật sẽ chữa lành những bệnh ấy.

Tôi biết ơn bà mẹ của Mỹ Châu vì đã tặng cho chúng ta giọng hát ấy, tôi yêu đất miền Nam hiền hoà đằm thắm đã tạo ra một nền nghệ thuật là cái nôi ấp ủ một giọng hát như Mỹ Châu. Khi tôi nghĩ đến lúc bà đã ngưng hát khi còn đang phong độ, thì tôi vừa tiếc vừa thông cảm, làm sao một nghệ sĩ như bà có thể hát lên được tâm hồn mình khi không còn có người tri kỷ ? Nhưng tất nhiên là bà vẫn hát, bởi vì bà vẫn luôn có người tri kỷ.

Một chất giọng trời phú, với sự luyện tập bền bỉ không ngừng, và tôi đoán ở phía sau còn là một tâm hồn nhiều u uẩn, đã khiến bà cất lên giọng hát để tự ru mình, và ru tất cả những tâm hồn có niềm may mắn, có "duyên" được lắng nghe bà.


"Ngồi biên thư gởi anh chốn đó
Lạnh đêm nay lạnh không phải lạnh vì gió"

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire