PLS : Tôi ủng hộ việc kiện chung với Philippines, khi nào mình làm cái gì cùng với ai đấy, người ta sẽ rất có thiện cảm với mình.
Tôi cũng muốn đề nghị là ta làm 2 vụ kiện : Vụ thứ nhất là kiện Trung Quốc xâm phạm vùng biển Việt Nam với cái giàn khoan, vụ này ta làm cùng Philippines, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm kiện tụng của họ ; Vụ thứ hai là kiện Trung Quốc đòi lại quần đảo Hoàng Sa (và đảo Gạc Ma nữa). Như vậy vụ kiện thứ 2 lớn hơn được chuẩn bị kỹ hơn.
Cho nên cái câu mà báo ta nói là "Nếu TQ không rút giàn khoan thì VN sẽ kiện" nó không có lọt tai tôi. Rút hay không rút thì ta vẫn cứ kiện. Cho nên TQ rút hay không rút giàn khoan thì tôi cũng không bận tâm, càng ở lâu càng tốn tiền, mà đằng nào thì ta cũng sẽ kiện. Nếu Trung Quốc rút giàn khoan, thì ta cho tàu giả bộ đuổi theo ngăn chặn chúng, biển của ta bộ muốn ở thì ở muốn đi thì đi hay sao? Bác nào không muốn kiện thì đuổi bác ấy về Trung Quốc. Chẳng có tình cảm với đạo đức gì ở đây cả, đừng có đem cái lý lẽ "bát nước đổ đi" ra đây. Kiện đây là kiện để bảo vệ công lý, nếu có yêu nhau thật thì cũng phải kiện để cho hai bên được công bằng, sau đấy có khi lại càng yêu nhau hơn.

Các chuyên gia quốc tế ủng hộ Việt Nam đưa vụ việc ra Tòa án quốc tế
            (Chinhphu.vn) - “Việt Nam cần đưa ra Tòa án quốc tế để thế 
giới biết Việt Nam đang nghĩ gì, lập luận của Việt Nam như thế nào, chứ 
không thể để một mình Trung Quốc nói theo ý họ được”, ý kiến của ông 
Jean-Vincent Brisset, cựu Tướng không quân của Pháp nay là Giám đốc 
Nghiên cứu của Viện Quan hệ quốc tế và Chiến lược Pháp (IRIS), tác giả 
của nhiều sách và nghiên cứu về Trung Quốc.
Ông Brisset nhận định: "Có thể 
Trung Quốc sẽ tìm cách phong tỏa vụ kiện. Nhưng hành động đó (việc đưa 
ra Tòa án quốc tế) vẫn rất quan trọng. Đây là chiến lược truyền thông 
cực kỳ quan trọng mà Việt Nam cần phải ý thức được. Việc này trước hết 
để cho chính các nước ASEAN thấy rằng đang có cách tiếp cận như thế nào 
với các tranh chấp trên Biển Đông để từ đó ASEAN phải thay đổi, tiếp đến
 là cho cộng đồng quốc tế thấy rõ đây là các tranh chấp".
Theo ông Brisset, ngoài con đường pháp 
lý, việc Việt Nam nên làm là tổ chức ngay một hội nghị gồm những nước 
ASEAN có liên quan đến tranh chấp Biển Đông như Philippines, Malaysia, 
Brunei hay kể cả Indonesia, để thống nhất với nhau cách thức phản ứng 
trước Trung Quốc. Các nước ASEAN cần hiểu rằng nếu bị tách riêng, không 
một nước nào trong khu vực đủ sức đương đầu lâu dài với Trung Quốc. Nếu 
họ nhận thức được tất cả đều sẽ thiệt hại thì sẽ phải cùng hành động. 
Ngoài ra, ông cho rằng Việt Nam cần thúc đẩy hơn nữa công tác tuyên 
truyền quốc tế, cho thế giới xem nhiều hơn những băng hình quay cảnh tàu
 Trung Quốc tấn công các tàu cảnh sát biển và ngư dân Việt Nam.
Ông Brisset phân tích, việc tạo ra sự cố
 giàn khoan trong thời điểm này là một phần trong tổng thể chiến lược 
của Trung Quốc nhằm kiểm soát toàn bộ Biển Đông. Họ đi từng bước một và 
vì họ ý thức được nguy cơ khi tấn công vào toàn bộ các nước ASEAN nên họ
 nhắm vào từng nước một, trước là Philippines, rồi bây giờ là Việt Nam, 
làm sao để cả ASEAN không có một phản ứng chung mạnh mẽ với họ.
Các nước trong khu vực phải nhìn thẳng 
vào thực tế rằng Trung Quốc sẽ tiếp tục sự trỗi dậy này trong tương lai 
và sẽ hành động ngày một cứng rắn hơn. Đây là thực tế không được phép 
trốn tránh và càng đối mặt sớm với nó thì sẽ càng có nhiều cơ hội tạo 
được một sự cân bằng tương đối hơn trong quan hệ với Trung Quốc.
Cùng quan điểm trên, GS Jonathan London,
 chuyên gia về Việt Nam và Đông Nam Á tại Trường Đại học Hongkong cũng 
cho rằng, cách tốt nhất mà Việt Nam có thể sử dụng khi đề cập đến căng 
thẳng tại Biển Đông là tiếp tục cung cấp những bằng chứng cho thế giới 
thấy rõ thực trạng đang diễn ra trên biển là như thế nào, cũng như cho 
thế giới biết hành vi của phía Trung Quốc, đặc biệt là việc đưa tàu 
chiến đến khu vực này. Ông tin rằng dư luận thế giới sẽ nhìn nhận vấn đề
 một cách rõ ràng hơn về những gì đang diễn ra tại Biển Đông.
Phát biểu tại hội thảo ở Khoa Nghiên cứu
 Đông Á (IAO) của Đại học Sư phạm Lyon (Pháp) hôm 24/5, ông André Manras
 (tên tiếng Việt là Hồ Cương Quyết) cho rằng Việt Nam nên cùng 
Philippines đưa Trung Quốc ra tòa, “để ít nhất thì công chúng cũng thấy 
được Trung Quốc là hạng gì”. Viện dẫn các mốc lịch sử chính, ông Manras 
khẳng định Việt Nam hoàn toàn có thể chứng minh vùng biển có giàn khoan 
nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của mình. Hơn nữa, Việt Nam sẽ không 
đơn độc khi cả Hoa Kỳ và Pháp đều cảm thấy mình “mắc nợ” Việt Nam do di 
sản hai cuộc chiến tranh. Theo cách lý giải của người Pháp mang quốc 
tịch Việt Nam này, Trung Quốc đã “tranh thủ” thời điểm Pháp và Mỹ rút đi
 để dần chiếm các hòn đảo và vùng nước của Việt Nam.
Giáo sư Alan Boyle, thành viên Hội đồng 
Cố vấn luật pháp cho Philippines trong vụ kiện Trung Quốc nói: “Việc Bắc
 Kinh tham dự hay không không quan trọng. Với tư cách là thành viên của 
Công ước Liên Hợp Quốc (LHQ) về Luật Biển 1982 (UNCLOS), Trung Quốc có 
nghĩa vụ chịu phân xử bắt buộc cho bất kỳ tranh chấp nào liên quan đến 
cách diễn giải và áp dụng UNCLOS. Vụ kiện của Philippines, ít nhất là 
dưới luận điểm của nước này, cũng liên quan đến cách diễn giải và áp 
dụng UNCLOS. Phiên xử sẽ tiếp tục và đưa ra phán quyết bất luận Trung 
Quốc có tham dự hay không. Trung Quốc cũng không có quyền ngăn cản phiên
 xử diễn ra”. Giáo sư Boyle cho biết “phiên xử sẽ bắt đầu vào năm 2015 
và từ đây tới đó vẫn còn rất nhiều thời gian cho  Việt Nam cân nhắc tham
 gia cùng Philippines khởi kiện Trung Quốc. Theo tôi, đó là giải pháp 
khả dĩ cho Việt Nam”.
Giáo sư Zachary Abuza, chuyên gia về 
Khoa học Chính trị và Đối ngoại khu vực Đông Á thuộc Đại học Simmons 
(Mỹ), cho rằng Trung Quốc sẽ mất rất nhiều nếu từ chối tham gia vụ kiện:
 “Bằng cách khởi kiện, Philippines đã cho thế giới thấy họ muốn giải 
quyết tranh chấp bằng phương thức hòa bình và con đường pháp lý. Bắc 
Kinh luôn ra rả nói về điều này, nhưng hành động của họ lại chứng tỏ 
điều ngược lại. Nếu Việt Nam theo đuổi một vụ kiện tương tự - bằng cách 
tự mình khởi kiện hay đồng khởi kiện với Philippines - và Trung Quốc lại
 tiếp tục từ chối tham gia, họ sẽ càng bị cô lập hơn trên trường quốc 
tế. Dư luận sẽ tiếp tục nhìn Trung Quốc như một quốc gia bắt nạt và 
thiếu trách nhiệm trong cam kết dùng các phương thức hòa bình để giải 
quyết bất đồng. Điều đó sẽ gây phương hại cho hình ảnh của Bắc Kinh; và 
dù gì thì họ cũng rất lo ngại hình ảnh của mình bị tổn hại”.
Tiến sĩ Mark Valencia (Mỹ) cho rằng nếu 
Việt Nam đồng khởi kiện với Philippines, điều đầu tiên hai nước này sẽ 
đạt được chính là sự hậu thuẫn về mặt tinh thần của cộng đồng quốc tế, 
“và điều đó có thể sẽ tác động đến các thẩm phán trực tiếp tham gia 
phiên xử, để họ đưa ra phán quyết cuối cùng có lợi cho Việt Nam và 
Philippines. Nhưng cũng nên nhớ là, Trung Quốc luôn nhìn nhận những 
phiên xử như thế này như một sự “can thiệp” của các thế lực bên ngoài 
vào công việc nội bộ trong khu vực”. Tiến sĩ Valencia thông tin thêm, 
trước đây Tòa án Công lý quốc tế (ICJ) vào năm 1984 cũng từng xử vắng 
mặt chính quyền Mỹ vụ Washington hậu thuẫn phiến quân chống lại Chính 
phủ Nicaragua và khai thác mỏ ở nước này. ICJ phán quyết rằng Mỹ đã vi 
phạm luật pháp quốc tế mặc dù Washington không tham dự phiên tòa.
Nguyễn Chiến (tổng hợp)http://baodientu.chinhphu.vn/Quocte/Cac-chuyen-gia-quoc-te-ung-ho-Viet-Nam-dua-vu-viec-ra-Toa-an-quoc-te/200185.vgp
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire